Ngay sau đó những người khác cũng phát hiện ra điều này, bởi vì rắn to ngóc thẳng người, dáng vẻ nghiêng đầu như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhìn qua còn có chút hoang mang và khó hiểu.
Dương Đại Soái, Chu Tử Hào với những người khác ai cũng không dám nói một lời, nếu nhìn thấy cảnh này xuất hiện ở công viên bò sát có khi bọn họ còn sẽ khen vài câu “thông minh quá” “đáng yêu quá” các thứ. Nhưng bây giờ hơn nửa đêm bọn họ nhìn thấy hồn của một con rắn trong nhà, đừng nói khen, cả đám bọn họ sợ tới mức không dám đánh rắm.
Cũng không biết rắn lớn nghĩ cái gì, bỗng dưng dáng vẻ khá tức giận, ngẩng đầu bò lên tầng ba, Lâm Thanh Âm đứng yên tại chỗ, bốn người đằng sau thấy thế cũng không dám nhúc nhích, tầm khoảng năm sáu phút sau đã thấy cái con rắn kia gục đầu trượt xuống cầu thang, cuộn tròn cơ thể lại trước cửa phòng ngủ chính, cái đầu khổng lồ gục xuống trên cơ thể, nhắm mắt lại như đang ngủ gà ngủ gật.
Ánh trăng sáng chói khác thường xuyên qua cửa sổ lớn ở hành lang chiếu lên trên người của rắn lớn, rắn lớn dường như được bồi bổ, thân thể rõ ràng ngưng lại một chút, vầng sáng trên người cũng càng sáng hơn.
Lâm Thanh Âm ngáp một cái rồi nói với mấy người đằng sau: “Được rồi, không có việc gì, mọi người đi ngủ hết đi. Tôi ở trong phòng nào vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây