Là tại Lưu Vũ Thần không biết dỗ dành người khác.”
“Mẹ cứ chiều nó đi.” Trương Minh Kiệt tức giận đập tay vịn: “Nếu lần này Nhã Kỳ đã về thì đừng cho nó quay lại trường nữa, dù sao cũng học không ra cái gì, dứt khoát ở nhà thành thật ngây ngốc đi. Chừng nào cơ thể tốt rồi con với cha lại tìm cho nó một mối tốt, còn cái tên công tử bột nó bao nuôi thì nhân lúc còn sớm hãy mau cắt đứt đi.”
Mẹ Trương khó xử thở dài: “Mẹ cũng muốn như vậy, nhưng cứ hễ vừa nói là em con lại khóc lóc, hai ngày nay còn không ăn cơm.”
“Con thấy nó cũng không còn thể diện mà ăn.”
Nhìn dáng vẻ không biết nặng nhẹ của mẹ Trương, Trương Minh Kiệt cảm thấy càng ngày càng phiền: “Trên đời này không có tường nào không lọt gió, tốt nhất đừng cho nó đi qua đi lại làm ngứa mắt người nhà họ Lưu. Nếu như nhà bên đó tiết lộ chuyện nhà mình làm ra ngoài, thì con thấy nhà chúng ta đừng ai làm người nữa, trực tiếp trở thành trò cười lớn nhất thành phố Tề đi, đến lúc đó mẹ khỏi phải cân nhắc tìm con rể rùa vàng nữa, không có thằng đàn ông nào biết chuyện này rồi mà vẫn còn muốn cưới nó hết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây