Lâm Thanh Âm phồng má, cảm thấy vị ngon ngọt của con cua ban nãy vẫn còn trong miệng. Nghĩ đến vậy mà mình lại bỏ lỡ đồ ăn tươi ngon như vậy, trong lòng cô cực kỳ bực bội: “Hiệu trưởng Vương, chẳng lẽ thầy không phát hiện ra sao? Nhà ăn trường học chúng ta vậy mà lại không có hải sản! Cua lớn mùa này vừa tươi ngon lại đầy đặn, nhưng trò chưa được ăn trong nhà ăn trường học lần nào.”
Vẻ mặt hiệu trưởng Vương ngây ngốc: “Ăn cua thì tốn công lắm, gặm một con cua đã đủ ăn một chén cơm, học sinh cấp ba nào có đủ thời gian chứ?”
Hiệu trưởng Vương không nhịn được mà móc khăn tay trong túi ra lau lau mồ hôi trên trán, lại thuận tay vuốt qua tóc đen ngày càng dày.
Tưởng tượng cảnh khi mình đi ra ngoài mở họp, những ánh mắt ghen tị hận u oán của những hiệu trưởng trường cấp ba trọng điểm đó khi thấy tóc mình, ông cảm thấy thêm hải sản vào nhà ăn cũng không sao cả, chỉ cần thầy bói nhỏ thấy vui, nguyện ý khắc cho ông thêm bùa hộ mệnh mọc tóc thì những thứ này không phải là vấn đề. Nhưng mà hải sản phải đảm bảo tươi sống, cũng không thể để mấy tổ tông nhỏ này khi ăn gặp phải vấn đề gì.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Lâm Thanh Âm, hiệu trưởng Vương nhanh chóng gật đầu: “Thầy bói nhỏ nói rất đúng, chúng ta phải mau chóng sắp xếp một quầy hải sản vào nhà ăn, chỉ là món này tương đối theo mùa, không thể bốn mùa đều có.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây