“Thôi được rồi! Mọi người ngồi xuống đi, cháu thấy người xem bói hôm nay cũng sắp đến rồi, đến lúc đó mọi người lại thương lượng.” Vương béo nói xong mới nhớ tới Quách Trung Mông đứng kế bên: “Tiên sinh, anh có muốn bói không?”
Quách Trung Mông nhìn những người trong phòng này mà có chút ngẩn người, mấy người này đều được mời đến để tâng bốc sao?
Nếu để tâng bốc thì cũng phải chi rất nhiều tiền, tiền hai nghìn năm một quẻ cũng không biết có đủ trả không, nếu không phải để tâng bốc mà thật sự đến vì vị thầy kia, vậy chứng tỏ vị thầy bói này biết xem bói thật, hơn nữa có lẽ còn là một người rất nổi tiếng.
Thấy Vương béo hỏi Quách Trung Mông, các bác trai bác gái biết đây là khách đến xem bói, cả đám đều cực kỳ nhiệt tình gắp hạt dưa lấy quả táo cho ông: “Chú em này xem bói có sợ người ta nghe thấy không? Chúng tôi có thể vào không?”
Quách Trung Mông đã sớm qua cái tuổi bị người ta kêu là chú em, nhưng mà nhìn những người này ai cũng lớn hơn ông đến mười mấy tuổi, nhìn qua có người còn trạc tuổi cha mẹ ông, đều có vẻ rất tốt bụng và nhiệt tình, ngược lại Quách Trung Mông lại thấy có hơi xấu hổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây