Vương béo bày quầy nhiều năm vậy rồi, tuy xem bói không linh nhưng lại rất am hiểu tâm lý khách hàng.
Có điều hiện tại thầy bói nhỏ đã có chút tiếng tăm, tuy hắn tốt bụng nhưng không đáng lấy lòng người khác, nhất định không thể làm mất mặt thầy bói nhỏ. Dù sao cái gì nên nói thì hắn cũng sẽ nói, nhưng muốn bói thì ở lại không thì đi đi, hắn sẽ không nói thêm câu nào.
Mời người ngồi xuống ghế sô pha, rót một ly trà trắng vừa nấu xong, Vương béo cười nói trước: “Thầy bói của chúng tôi họ Lâm, dù tuổi không lớn nhưng bản lĩnh lớn, lát nữa ngài vào đó là sẽ biết.”
Chậm rãi uống hết một ly trà trắng, Quách Trung Mông cũng từ từ thấy an lòng, Vương béo nhân cơ hội này báo giá: “Chúng tôi là xem bói theo lịch hẹn trước, không gạt anh chứ người xếp hàng bên tôi đã xếp kín ba tháng sau rồi. Nhưng lần này anh gặp may đấy, mấy hôm trước thầy bói nhỏ có dặn tôi gặp được người đang cực kỳ muốn xem bói thì dẫn đến đây, vừa lúc tôi gặp được anh, nhưng mà tình huống này giá là hai nghìn năm một quẻ.”
Quách Trung Mông nghe xong trong lòng lại không yên, sao ông thấy kịch bản này quen quen, như mấy tên lừa đảo vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây