Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình, Lão Hoàng dựa vào cái danh người quản lý hội Chu Dịch cũng khá ăn nên làm ra, một tháng cũng kiếm được hai ba nghìn tệ, vào mùa đắt khách còn có thể kiếm được đến bốn năm nghìn.
Nhưng thành phố không phải đô thị lớn, thị trường bói toán cũng có hạn, nếu danh tiếng một người đột nhiên tăng cao sẽ gây ảnh hưởng đến đồng nghiệp khác.
Lão Hoàng vuốt hồ lô mạnh đến nỗi suýt thì vuốt cả da tay xuống, nhìn lực độ này là biết ông ta đang mất bình tĩnh: “Ông đã hỏi thăm xong hết chưa? Con bé đó xem bói vào lúc nào?”
Lý Khang nhớ đến chỗ này thì càng tức giận hơn: “Đúng là tôi đã hỏi, hai bà lão kia nói phải xem tâm trạng của con nhỏ đó, đó giờ tôi chưa thấy ai xem bói như vậy bao giờ.”
Lão Hoàng đưa tay lên ấn xuống: “Nếu là như vậy thì chúng ta không có gì phải luống cuống, đây chắc chắn chỉ là chiêu marketing học được từ mấy người buôn bán đói khát. Cái kẻ này trong xương cốt có ti tiện, càng khiến người khác phải xếp hàng thì giá lại càng lên cao, ngược lại càng được nhiều người săn đón! Không sao cả, không đáng phải lo, càng như vậy thì càng chứng minh con bé đó cũng chỉ là một giàn hoa thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây