Trong lòng Bạch Bác An hoảng hốt, đưa tay vén tóc mái lên chỉ một vết sẹo bằng ngón tay: “Hôm đó khi tôi và cha cãi nhau, nửa đêm mót quá muốn ra mộ đi tiểu, kết quả trời tối không thấy đường nên tôi bị té ngã, cái trán đập vào một cục đá trên mộ.”
Nghe thấy vậy, trong lòng mọi người đều nảy ra một suy nghĩ: “Cái thằng nhóc xui xẻo này! Đúng là tự rước hoạ vào thân mà!”
Bạch Quyên vừa nghe đã thấy tức muốn điên, đưa tay tát lên ót Bạch Bác An một cái chát: “Cháu chạy đến mộ nhà ai đi tiểu vậy hả?”
Bạch Bác An che ót lại, ủy khuất bĩu mỗi: “Là nhà ông thợ đá ba Chu, ban đầu cha cháu đâu có tính làm bia mộ gì, nhưng do ông ta chạy đến nhà cũ của cháu khoe khoang so bì, ý trong ý ngoài chê cười nhà cháu không dựng bia cho phần mộ tổ tiên. Rồi cha cháu mẹ cháu mới bàn bạc chuyện này cũng không phải chuyện một chốc một lát, sang năm dựng cũng được, ông ta lại nói không có nhà nào dựng bia mà còn phải chờ một năm, đúng là cực kỳ bất hiếu.”
Thấy Bạch Quyên cũng có hơi tức giận bất bình, giọng điệu của Bạch Bác An có phần tự tin hơn: “Ông ba Chu kia thấy cha mẹ cháu bàn bạc chuyện này nên mới nói xen vào nhà ông ta có sẵn bia, vốn là có người đặt rồi nhưng người ta đang không cần gấp, có thể nhường lại cho nhà cháu, sau đó đưa ra một cái giá cao quá đáng, cha cháu bị ông ta khích nên vội vàng muốn dựng bia, thành ra đã đồng ý, cháu thấy vậy nên mới cố gắng ngăn lại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây