Tài xế nhìn Vương béo và Lâm Thanh Âm, một người béo một người yếu đuối, hai người này có cùng lên thì hắn cũng có thể cân hai.
Tài xế nắm chặt lấy cánh tay đang giãy giụa của Trương Tư Miểu, nhìn Lâm Thanh Âm với ánh mắt cực kỳ ngang ngược: “Con nhóc kia, chú bảo này, nhân lúc còn sớm thì mày tránh đi chỗ khác mau đi, nếu không lát nữa ông đây sẽ làm thịt cả mày đấy!”
Trương Tư Miểu dùng sức toàn thân đẩy tay tài xế ra, nhưng bàn tay đó giống như quạt hương bồ vậy, bịt chặt miệng Trương Tư Miểu không một chỗ hở.
“Ở trước mặt tôi mà cũng dám xưng ông, chú không sợ bị sét đánh à!” Lâm Thanh Âm cầm lấy cục đá bắn về phía tài xế, theo bản năng tài xế nghiêng đầu né tránh nhưng nhìn lại thì thấy cục đá kia rơi xuống tầm nửa thước trước mặt mình, lập tức kiêu ngạo cười ha ha: “Tao đứng yên mà mày còn ném không trúng.”
Lâm Thanh Âm không nói câu nào, từng cục đá nhanh chóng bay ra khỏi tay cô, hoặc gần hoặc xa vây vòng lấy tài xế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây