Vương béo đưa mắt nhìn ngọc trên tay Lâm Thanh Âm, vội vàng cò kè mặc cả với hiệu trưởng Vương: “Phí mời hiệu trưởng Vương trả cho thầy bói nhỏ là một trăm năm mươi nghìn tệ, nhưng pháp khí này phải trả thêm tiền, nếu không một trăm năm mươi nghìn tệ kia của ông không đủ để mua ngọc.”
Vương Thanh Phong nhìn mấy viên phỉ thúy và dương chi bạch ngọc không nhỏ trong tay Lâm Thanh Âm, lập tức nghiến răng: “Chỉ cần đảm bảo có hiệu quả là được.”
Lâm Thanh Âm tính toán số tiền mình kết sổ, cuối cùng cũng có một nụ cười xuất hiện trên mặt: “Trò còn phải học ở đây thêm hai năm nữa mà, đâu thể chạy được, thầy sợ gì nữa chứ?”
Vương Thanh Phong nghĩ thấy cũng đúng, không có người nào đáng tin hơn Lâm Thanh Âm, là học sinh của trường mình, còn có thể hậu đãi sau khi giao dịch.
Trường cấp ba dân lập Quốc tế Đông Phương mỗi phương đông, tây, nam, bắc đều có một cây cổ thụ, mỗi cây đều do Vương Thanh Phong chi nhiều tiền để dời về đây khi vừa xây trường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây