Suy nghĩ một hồi lâu Vương Thanh Phong vẫn không nghĩ ra nổi từ nào không làm ảnh hưởng đến hình tượng chính trực của mình, thế nên không nhịn được lại bứt hai sợi tóc: “Tôi hy vọng phong thủy của trường học có thể nhẹ nhàng hơn một chút! Không dám giấu mọi người, gần đây trường tôi xuất hiện quá nhiều chuyện, có mấy học sinh nữ bị tường bên ngoài sập xuống đè lên người, không phải đứt tay thì cũng gãy chân, người bị thương nghiêm trọng nhất bây giờ trên đầu quấn đầy băng gạc, trên mặt sưng tấy, xương sườn bị gãy toàn bộ.”
“Còn có học sinh vấp hàng rào bảo vệ té ngã, cái hàng rào bảo vệ đó phải đền bao nhiêu tiền thì tôi không nói, nhưng mà lực của một tấc hàng rào đó suýt tí nữa đã làm cho cậu học sinh đó bị tàn phế luôn rồi.”
“Còn có hai học sinh chỗ phía dưới bị kéo rách nên tư thế đi đường có hơi kỳ quái, tan học trên đường về nhà còn bị biến thái quấy rối, thiếu tí nữa không giữ được trong sạch lại còn bị ăn một trận đòn, bây giờ đang nằm chung phòng bệnh với học sinh nữ bị gãy xương…”
Trương Vận thấy hơi khó hiểu: “Mấy chuyện này có liên quan gì đến trường học đâu!”
Hiệu trưởng Vương mệt mỏi thở dài: “Nếu một hai học sinh tôi cũng sẽ không phải nghĩ nhiều làm gì, nhưng đến tận vài trăm học sinh, tôi cảm thấy chắc là do phong thủy của trường tôi có vấn đề, nhưng trong trường chúng tôi từ trước đến nay chưa từng xuất hiện loại chuyện bị thương phạm vi rộng như thế này bao giờ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây