Lâm Thanh Âm vỗ rớt phấn hoa trên tay, liếc nhìn hắn một cái: “Không phải anh vẫn luôn muốn học trận pháp của tôi sao?”
Nhìn dáng vẻ gật đầu liên tục của Vương béo, Lâm Thanh Âm cười lạnh nói: “Cục đá mà anh bắn còn không chuẩn thì bày trận như nào được hả? Thế anh muốn ngồi bày từng viên từng viên một hay sao? Mấy chỗ như này thì nhỏ, anh đi từng bước từng bước bày cũng được, nhưng nếu phải bày trận pháp xung quanh núi thì sao?”
Lúc này Vương béo mới nhớ đến mỗi lần Lâm Thanh Âm bày trận pháp đều nhẹ nhàng bâng quơ quăng ra, lần nào mấy cục đá cũng tiếp đất chính xác đến vị trí dừng mà Lâm Thanh Âm muốn. Điều này không chỉ phụ thuộc vào thị giác, mà còn phụ thuộc vào sự chính xác trên tay.
“Được!” Vương béo nghiến chặt răng: “Tôi nghe theo thầy bói nhỏ.”
——
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây