Đồ Vô Dụng? Đại Lão Mãn Cấp Được Mọi Người Cưng Chiều Mang Theo Không Gian Phát Tài

Chương 56:

Chương Trước Hết Chương

Tang Ngư nôn nóng muốn hỏi, nhưng bị Tô Viên khéo léo ngăn lại.

Dù sao thì chuyện này nên nói riêng, vì xung quanh quá đông người. Lỡ có ai đó đố kỵ rồi gây chuyện thì rất phiền.

Tang Ngư lập tức rùng mình, cẩn thận vẫn hơn, ông bà ta không nói sai!

Khi nhìn thấy sắc mặt cô bé nghiêm túc như vậy, Tang Ngư âm thầm giơ ngón cái khen ngợi.

Không sao cả, đợi khi mọi người mua được vải xong, họ có thể hẹn nhau ngoài cổng để bàn bạc tiếp.

Thêm mười phút nữa trôi qua.

Lúc này, một nhân viên bán hàng nữ tóc ngắn bước tới, gương mặt lạnh lùng. Nhìn thoáng qua thôi cũng biết chẳng có chuyện gì tốt.

“Số vải hôm nay vận chuyển về đã bán hết sạch rồi! Quầy hàng bày ra lớn thế này, ai có mắt thì tự nhìn xem!”

“Dù sao mọi người có đứng đây chờ cũng vô ích. Còn nữa, nếu không mua gì khác thì tự giác rời khỏi chỗ này đi nhé!”

Nói xong, nhân viên bán hàng nữ lập tức quay đi bận rộn việc khác, chẳng buồn quan tâm đến khách hàng.

Hành vi ngạo mạn và khinh thường này thật sự khiến mọi người tức giận!

Đùa sao!

Bao nhiêu người dậy sớm xếp hàng, cuối cùng lại bị đuổi đi bằng một câu nói lạnh lùng như vậy?

Hơn nữa, ai quy định không mua đồ thì không được đến Cung Tiêu Xã?

Nhiều người thích dẫn con cái đến Cung Tiêu Xã để dạo chơi. Đối với người lớn, đó là một cách thư giãn. Còn với trẻ con, nơi này vừa mới mẻ lại thú vị.

Những người già trong nhà cũng thích dẫn cháu tới đây. Khi rủng rỉnh tiền, họ sẵn sàng mua một viên kẹo làm phần thưởng cho bọn trẻ.

Giống như thời hiện đại, trẻ con thường thích được đưa đến các trung tâm thương mại hoặc siêu thị lớn. Chỉ cần nhìn thấy hàng hóa bày la liệt, chúng đã phấn khích không thôi. Gặp món đồ chơi hay đồ ăn yêu thích, chúng sẽ đứng lì không chịu đi.

Ít nhất thì hồi nhỏ, Tô Viên cũng rất thích làm mấy trò như thế này.

“Cô đùa à? Biết bao nhiêu người dậy từ tờ mờ sáng đến đây xếp hàng, vậy mà mới bán được một chút cô đã bảo là hết vải?”

“Cô đang coi chúng tôi là trò đùa đúng không? Chính vì đông người nên tôi không đi, thì sao nào? Chẳng lẽ nhân viên bán hàng còn muốn đánh khách hàng à?”

“Ngày hôm nay ra cửa không xem lịch, sáng sớm đã phải đợi uổng công thế này.”

Một đám phụ nữ không cam lòng, lớn tiếng quát tháo nhân viên nữ tóc ngắn đứng sau quầy kính, ngay cả hơi thở phẫn nộ cũng như mang theo tia lửa.

Những công nhân đang xếp hàng bên ngoài cũng vây lại, ai nấy đều không vui ra mặt.

Nhân viên nữ tóc ngắn lườm mọi người một cái, lạnh lùng nói: “Ồ, càng lúc càng náo nhiệt nhỉ? Thích mua thì mua, không mua thì thôi!”

Cuộc cãi vã càng lúc càng căng thẳng, thời điểm này cũng có không ít người dân xung quanh kéo đến xem.

Xong rồi, đúng là đổ thêm dầu vào lửa! Chẳng lẽ không sợ xảy ra chuyện lớn sao?

Chu Hà đứng bên cạnh, trong lòng thầm mắng Mã Kiều, sau đó ngượng ngùng giải thích: “Tôi biết mọi người đang sốt ruột, nhưng vải mới bán hết rồi, chúng tôi cũng không còn cách nào. Mọi người đợi vài ngày nữa rồi quay lại nhé, lúc đó chắc chắn sẽ có.”

Hôm nay, công nhân trong huyện vừa mới nhận lương và các loại phiếu, ai cũng vui vẻ đến Cung Tiêu Xã để mua sắm, còn chưa đến 20 phút.

Cái cách làm này ai mà không quen? Chắc chắn là nhân viên bán hàng đã giữ lại đồ tốt.

Nhân viên bán hàng quen với những lời tâng bốc, chuyện nhìn người mà đối xử đã làm một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Thái độ ra sao thì cũng là ngầm hiểu với nhau cả rồi.

Vào thập niên 60, mọi người đều mặc định rằng ai làm việc tại Cung Tiêu Xã trong huyện đều rất giỏi.

Công việc này tương đương với bát cơm sắt, mà bát cơm sắt bằng thể diện.

Những người khác có thể không rõ, nhưng mấy bà thím nhiều chuyện nhất huyện thì lại rất rành.

Nhìn cô nhân viên bán hàng buộc hai bím tóc đứng ở góc trái, quần áo gần như không có miếng vá nào, chẳng phải là nhờ quan hệ mà vào đây sao?

Uổng phí một công việc tốt như thế, với thái độ phục vụ thế này mà vẫn có thể làm ở Cung Tiêu Xã?

Không phải chịu nắng gắt đi làm đồng mà vẫn được tính đủ công điểm?

Cảnh tượng ngày càng hỗn loạn, mấy ông cụ lớn tuổi sợ chuyện trở nên nghiêm trọng hơn liền dứt khoát không mua gì nữa, quay người rời đi ngay lập tức.

Một số bà thím tức tối đứng đó cãi nhau với nhân viên bán hàng, một số khác thì chán ghét nhìn về phía cô nhân viên tóc ngắn, lại có người vì gần đến lượt mua mà cảm thấy không cam tâm.

Nhân viên nữ tóc ngắn, bị chỉ trích tơi tả bởi đám đông các bà thím, cảm giác như nghẹn không thở nổi, bàn tay trái khẽ vuốt ve phần hông bên trái.

Nhân viên bán hàng tóc dài đứng bên cạnh vừa áy náy cười vừa cố gắng khuyên nhủ các bà thím, lại vừa liên tục thúc vào người cô nhân viên tóc ngắn.

Nhân viên tóc ngắn bừng tỉnh, theo bản năng cúi người xuống một chút, động tác như thể chuẩn bị cúi chào.

Gì chứ? Cô ta định cúi đầu xin lỗi sao?

Không hiểu nghĩ đến điều gì, cô nhân viên tóc ngắn bất ngờ dừng động tác lại, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.

Có gì đó không ổn!

Tô Viên cảm nhận rõ ràng, giác quan thứ sáu của cô bé không ngừng báo động.

Người phụ nữ tóc ngắn này cho cô bé cảm giác rất tệ.

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)