“Lão sư, nếu không thì ngồi nghỉ một chút trước đã, ta sẽ xoa bóp cho ngươi, như vậy chân sẽ có lực hơn.” Cát Đông Húc thấy bước đi của Ngô Di Lỵ có vẻ khó khăn, do dự một chút rồi nói.
“Như vậy thật tốt sao?” Ngô Di Lỵ bật thốt lên hỏi.
“Lão sư, ngươi hoài nghi khả năng xoa bóp của ta sao?” Cát Đông Húc cười nói.
“Xem ta đầu này, suýt nữa quên mất ngươi là thần y!” Ngô Di Lỵ tự vỗ nhẹ vào đầu mình, sau đó ngồi xuống ghế đá ven đường.
Cát Đông Húc cười lắc đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ngô Di Lỵ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây