Hồi lâu, hắn mới nhìn Cát Đông Húc, thở dài một tiếng: “Cũng đúng, nếu sư phụ còn sống, năm nay đã 125 tuổi. 120 tuổi về cõi tiên, cũng coi như là trường thọ. Là ta nghĩ nhiều rồi, chỉ trách ông trời không để ta biết sớm hơn? Như vậy ta đã có thể gặp sư phụ một lần, tận một chút hiếu nghĩa.” ͏ ͏ ͏
“Sư huynh nén bi thương, chí ít lão thiên vẫn quan tâm chúng ta, trong cõi u minh đã sắp đặt cho chúng ta gặp lại nhau giữa biển người mênh mông này.” Cát Đông Húc an ủi. ͏ ͏ ͏
“Ngươi nói đúng! Là sư huynh chúng ta tâm không đủ mạnh mẽ.” Dương Ngân Hậu nói, rồi đỡ Cát Đông Húc dậy, nhìn hắn cười nói: “Vừa rồi ngươi thoát khỏi sự ràng buộc của sư huynh, thậm chí cả mảnh cỏ xanh mà vi huynh tự tay trồng cũng không thể nhúc nhích được. ͏ ͏ ͏
Trong lòng ta còn đang kinh hãi, khi nào trong kỳ môn lại có một người am hiểu Mộc hệ pháp thuật như vậy? Hóa ra là sư đệ, vậy thì không có gì lạ.” ͏ ͏ ͏
“Vừa nãy mạo phạm sư huynh!” Cát Đông Húc ngượng ngùng nói. ͏ ͏ ͏
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây