“Sư bá, bá phụ không muốn ghé Giang Nam Đảo chơi một chút sao?” Cát Đông Húc mỉm cười giữ lại.
“Khụ khụ, hôm nào khác vậy, hôm nào khác.” Bạch Hổ thủy tổ và Chu Tước thủy tổ nói vội, rồi không đợi Cát Đông Húc giữ lại thêm, cả hai liền nhanh chóng rời đi như thể chạy trốn.
Đùa sao, lần trước chỉ ghé qua Đông Hải một chuyến mà phải tiêu mất tám, chín khối Đạo Thạch. Đến giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy đau lòng, nếu lần này ghé vào Giang Nam Đảo, ai mà biết liệu sẽ phải tung ra bao nhiêu lễ vật nữa. Huống hồ, bọn họ giờ cũng nhìn ra rõ ràng, gia sản của Cát Đông Húc chắc canh hùng hậu hơn họ rất nhiều. Trong tình huống này, nếu họ cho quá ít thì sẽ bị coi là keo kiệt, mà nếu cho quá nhiều thì chẳng khác gì làm mặt sưng lên để cố làm ra vẻ hào phóng. Thôi thì cứ theo kế sách “Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách” mà làm.
“Vậy là thế sao?” Cát Đông Húc nhìn theo bóng hai vị trưởng bối rời đi như chạy trốn, chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hắn đã định đưa cho bọn họ mấy viên Đạo Huyết Đan để mang về bồi dưỡng môn hạ, có thể bồi dưỡng được thêm vài đệ tử tài giỏi, nhưng không ngờ hai người họ lại đi nhanh đến vậy.
Không còn cách nào khác, gần đây hắn vừa giết hai đầu lão long, nên trong tay hiện đang có rất nhiều Đạo Huyết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây