“Làm sao có thể chứ! Ta đã dốc hết sức rồi!” Cát Đông Húc mỉm cười khinh thường, nói tiếp: “Chỉ là trận pháp Quý Thủy Đạo Hà này quá yếu, mà tộc đệ của ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!” ͏ ͏ ͏
Hắn tự nhiên không thể nào thừa nhận trước mặt mọi người rằng mình chưa hề dùng toàn lực khi giao chiến với Đông Hải Long Vương. ͏ ͏ ͏
Nói dứt lời, ánh mắt Cát Đông Húc lạnh lùng, quét qua đám người Giao Sát như một lưỡi dao sắc bén, nghiêm nghị nói: “Việc hôm nay không được phép truyền ra ngoài, tránh cho làm mất mặt hai vị lão Long Vương.” ͏ ͏ ͏
Lời vừa thốt ra, như thể hắn vừa tự tiết lộ điều mình muốn giấu. Thế nhưng Cát Đông Húc cũng không có lựa chọn nào khác. Chuyện đã xảy ra, hắn có phủ nhận cũng vô ích. Nếu để đám người Giao Sát thêm mắm thêm muối khi truyền ra ngoài, tới tai những thượng phẩm Đạo Chủ, không ít người sẽ nhận ra điều kỳ lạ. ͏ ͏ ͏
Tuy vậy, dù chuyện có đồn ra ngoài, cũng chưa chắc đã gây ra rắc rối lớn, vì không ai tận mắt chứng kiến. Đám thượng phẩm Đạo Chủ nghe kể, nhiều nhất cũng chỉ sinh nghi hoặc, nhưng chắc chắn sẽ khó tin hoàn toàn. Dù sao, một Đạo Tiên có thể trấn áp Đông Hải Long Vương đã đủ kinh hãi, huống hồ còn chưa dùng toàn lực? Điều này nghe thật khó tin. ͏ ͏ ͏
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây