Nghe vậy, Cát Đông Húc chẳng bận tâm, hắn biết Tô Thiến ám chỉ chuyện năm đó với Trần Tử Hào, nhưng Liễu Giai Dao thì lại thực sự tức giận, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, dừng bước định quay lại giáo huấn Tô Thiến vài câu. ͏ ͏ ͏
Nhưng Cát Đông Húc nhẹ nhàng vỗ cánh tay nàng, nhẹ giọng nói: “Quên đi, vô vị.” ͏ ͏ ͏
“Ngươi lúc nào cũng dễ dãi như vậy.” Liễu Giai Dao nhìn Cát Đông Húc, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc như băng tuyết tan chảy, ôn nhu lườm hắn một cái, giận trách. ͏ ͏ ͏
“Này, mỹ nữ, đến uống với ca một chén!” Đúng lúc đó, một nam tử đầu hói, ngực để trần, bước chân lảo đảo do say rượu, bưng ly rượu bước tới, định sàm sỡ Liễu Giai Dao. ͏ ͏ ͏
“Xin lỗi, tỷ của ta không rảnh.” Cát Đông Húc nhẹ nhàng chặn tay người đàn ông kia lại. ͏ ͏ ͏
“Ta nói em vợ, anh rể muốn uống với tỷ ngươi một chén, ngươi đừng xen vào. Đi ra chỗ khác.” Nam tử kia vừa nói vừa cố gắng chạm vào Liễu Giai Dao. ͏ ͏ ͏
“Ha ha!” Từ xa, hai bàn khác ngồi đầy nam nữ cười rộ lên khi thấy cảnh này. ͏ ͏ ͏
“Cút đi!” Lúc này, Cát Đông Húc thực sự tức giận, liền đẩy nam tử kia ra. ͏ ͏ ͏
Nam tử kia có lẽ uống quá nhiều, hoặc không ngờ Cát Đông Húc lại dám đẩy hắn, loạng choạng vài bước rồi ngã phịch xuống đất. ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức, tiếng cười của hơn chục nam nữ ở mấy bàn gần đó im bặt, họ đồng loạt đứng dậy, thậm chí có vài người cầm cả chai rượu trên bàn, tiến về phía Cát Đông Húc và Liễu Giai Dao. ͏ ͏ ͏
Vì Cát Đông Húc và Liễu Giai Dao mới đi được vài bước, lại có lẽ bọn họ để ý thấy La Trình đi cùng Cát Đông Húc, nên cũng kéo La Trình và mấy người đi cùng hắn lại. ͏ ͏ ͏
“Con mẹ nó! Đúng là không có mắt!” Từ xa, ở bãi đậu xe, Mấy người Từ Lũy thấy cảnh này, vội vàng xuống xe, trong mắt lóe lên ánh nhìn lạnh lùng, Từ Lũy còn cố ý gọi một cuộc điện thoại. ͏ ͏ ͏
“Lang ca, có chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.” La Trình thấy vậy vội tiến lên nói với nam tử xăm hình sói đầu trên ngực, đã đứng dậy. ͏ ͏ ͏
“Ồ, ngươi là con trai của La mập ở Lãng Mạn khách sạn!” Lang ca nghe vậy, ngẩng đầu nhìn La Trình một chút, hơi run run, rồi nhận ra hắn, liền vỗ vai hắn cười nói. ͏ ͏ ͏
“Đúng, đúng. Ngươi xem, mọi người đều là bằng hữu, hôm nay nể mặt ta, buổi tối mọi chi phí cứ để ta lo, thế nào?” Thấy Lang ca nhận ra mình, lại vỗ vai mình, La Trình lập tức cảm thấy được tôn vinh, vừa nói vừa cố ý liếc nhìn Liễu Giai Dao và Cát Đông Húc với vẻ đắc ý. ͏ ͏ ͏
“Mẹ nó! Lang ca ta trông giống người không đủ tiền ăn nướng sao? Mặt mũi của ngươi có đáng giá mấy đồng không? Cút xa ra, để ba cô gái kia ở lại uống vài chén với Lang ca ta. ͏ ͏ ͏
Mẹ nó, cái quái gì, một người dám mang ba cô gái đến đây ăn nướng, ngươi là muốn khoe khoang sao?” Lang ca tát vào đầu La Trình một cái, mắng. ͏ ͏ ͏
Tô Thiến và hai cô gái còn lại vẫn chỉ là học sinh, làm sao từng thấy cảnh này, thấy Lang ca muốn giữ họ lại, mặt họ lập tức tái nhợt, vội vàng trốn sau lưng La Trình, thậm chí còn kéo áo hắn. ͏ ͏ ͏
“Lang ca, các nàng vẫn chỉ là học sinh, như vậy không hợp...” La Trình cố nén sợ hãi trong lòng, nói. ͏ ͏ ͏
“Mẹ nó, dài dòng cái gì? Không nghe Lanh ca nói sao? Nếu không nể mặt La mập, thì ngươi cũng phải chịu đòn rồi.” Một gã đầy mặt thịt, cầm chai rượu trên bàn, quát về phía La Trình. ͏ ͏ ͏
Thấy bình rượu vung lên, La Trình lập tức ôm đầu né qua một bên. ͏ ͏ ͏
Tô Thiến và hai cô gái thấy vậy muốn chạy theo, nhưng đã bị mấy gã đầu nhuộm đủ màu chặn lại, làm các nàng sợ hãi thét lên, theo bản năng chạy về phía Cát Đông Húc. ͏ ͏ ͏
Dù sao đi nữa, Cát Đông Húc vẫn là đàn ông. ͏ ͏ ͏
“Lang ca đúng không, ta nể mặt ngươi đã uống say, cho ngươi một cơ hội, cút ngay đi! Ta có thể không tính toán với ngươi. Nếu không...” Cát Đông Húc bình thản nói khi thấy Lang ca dọa chạy La Trình rồi tiến về phía mình. ͏ ͏ ͏
“Ha ha! Mẹ nó! Tiểu tử ngươi còn dám tỏ vẻ hơn ta!” ͏ ͏ ͏
“Ha ha!” ͏ ͏ ͏
Những người khác cũng cười rộ lên, phảng phất như thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, còn Tô Thiến và hai cô gái kia đã sợ đến mức run rẩy, nhìn Cát Đông Húc mà thực sự muốn khóc không ra nước mắt, thậm chí còn muốn lao vào cắn hắn, đá hắn một cái. ͏ ͏ ͏
Đều là hắn gây ra họa a! Nhưng hắn lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, còn tỏ ra anh hùng, chẳng phải đang làm hại mọi người sao? ͏ ͏ ͏
“Lưu Hằng, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi, giữa ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người mà ngươi cũng dám đùa giỡn nữ sĩ!” Trong khi mọi người xung quanh đang cười ầm ĩ, Tô Thiến cùng các cô gái run rẩy vì sợ hãi, thì một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên. ͏ ͏ ͏
Lưu Hằng, tức là Lang ca, nghe thấy có người gọi tên mình, hơi rùng mình. ͏ ͏ ͏
Khi vừa định xem ai đó là ai, thì trên đầu đã bị báng súng đập mạnh một cái, theo sau là cảm giác lạnh buốt từ nòng súng áp vào đỉnh đầu. ͏ ͏ ͏
“Đưa tay lên đầu, ngồi xổm xuống! Bảo người của ngươi cũng ngồi xổm xuống hết!” Giọng nói uy nghiêm và lạnh lùng lại vang lên bên tai Lưu Hằng. ͏ ͏ ͏
Lưu Hằng sợ đến nỗi tóc gáy dựng đứng, không hề suy nghĩ liền ngồi xổm xuống, đồng thời không quên hét lên: “Tất cả đều ngồi xổm xuống, nhanh lên!” ͏ ͏ ͏