Cát Đông Húc thấy vậy cũng không ngại nữa, cười rộ lên. Cát Hồng ban đầu có chút thẹn quá hóa giận, nhưng rồi cũng phá lên cười theo.
“Đôi khi có một đệ tử quá xuất sắc, làm sư phụ cũng mệt mỏi lắm!” Cát Hồng vừa cười vừa cảm thán.
“Nếu người khác biết ta là đệ tử của sư phụ, chắc họ sẽ không nghĩ như vậy đâu. Họ sẽ chỉ ghen tị và ngưỡng mộ thôi!” Cát Đông Húc cười đáp.
“Ha ha, ngươi đúng là vừa khen ta, vừa khen luôn bản thân mình!” Cát Hồng chỉ vào Cát Đông Húc cười lớn.
“Hắc hắc!” Cát Đông Húc đắc ý cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây