“Cửu Dương, hãy cẩn thận! Đừng liều lĩnh, chúng ta hợp lực có thể đánh bại hắn. Chỉ cần chờ đến khi hắn kiệt sức thì hắn không thể nào thoát khỏi tay chúng ta.” Liễu Hoàng cảm nhận được sự nguy hiểm, nhắc nhở.
“Vâng, tiền bối!” Cát Đông Húc đáp lại, trong đôi mắt lóe lên sát khí.
Nhưng chỉ kéo dài thời gian thì có lợi ích gì?
Từ đó, cả ba đều trở nên thận trọng và bảo thủ hơn, nhưng dù vậy, mỗi đòn đánh của họ vẫn tạo ra cảnh tượng thiên băng địa liệt.
Thời gian dần trôi qua.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây