Độ Ta Cửu Trọng Thiên

Chương 8:

Chương Trước Chương Tiếp

Giống như vị tiên quan trước đây của nàng, do thấy vị hoàng đế phàm nhân mà mình quản lý đáng thương, nên hễ hắn ta yêu cầu gì đều đáp ứng hết.

Cách thức phát tài của vị hoàng đế phàm nhân kia không gì khác ngoài của trời cho.

Nàng ta để cho vị hoàng đế kia sở hữu vô số mỏ khoáng sản, lăng mộ khổng lồ chứa đầy châu báu, khiến cho các nước láng giềng thèm muốn, mấy nước hợp sức lại cùng nhau chinh phạt, trong nháy mắt đã diệt quốc.

Lần đó khiến cho đường Hoàng Tuyền suýt chút nữa thì bị dẫm đạp đến sập, cầu Nại Hà càng không cần phải nói, trực tiếp trở thành vật trang trí.

Người qua cầu đông như kiến cỏ, ai nấy đều lười xếp hàng, trực tiếp bơi qua uống canh, canh Mạnh Bà nấu phải pha thêm nước mới đủ chia, cảnh tượng giống như bán cải trắng ở chợ, tranh nhau không ngớt, khiến cho Diêm Vương gia nhiều lần phải dâng tấu chương xin sửa đường xây cầu, muốn mở rộng đường Hoàng Tuyền và cầu Nại Hà, rất là giận mà không dám nói gì.

Cuối cùng, số mệnh của cả một quốc gia đều rối tung lên, vị tiên quan kia bị tội lơ là chức trách, hồn phi phách tán.

Cho nên, đừng tưởng rằng đã thành tiên thì sẽ vạn sự như ý, làm thần tiên cũng có nguy hiểm, sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi.

Trừ Giai Sơn nghe xong hít một hơi lạnh, vẻ mặt đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ta chính là lo lắng cho muội không có đạo đức, nên mới vội vàng xuống đây dặn dò muội một tiếng! Không ngờ cái cây như muội vẫn gây ra chuyện lớn!”

Yểu Chi á khẩu không trả lời được, trong lòng có chút uất ức.

Chuyện không có đạo đức gì đó cũng không cần phải hét to như vậy, nghe chói tai lắm...

Trừ Giai Sơn thấy nàng như biết lỗi mà tủi thân, thở dài một hơi, một con chó bỗng chốc già đi mười tuổi.

Yểu Chi cũng thở dài theo, một người một chó trong đêm tối trông thật sầu não.

Một lát sau khi hết sầu não, nàng xoay xoay cổ chân, giảm bớt cơn đau vừa rồi, không nhịn được hỏi: “Sư huynh sao lại biến về nguyên hình, chẳng lẽ đang hoài niệm những ngày tháng làm chó sao?”

“Muội im ngay, những lời muội nói sao ta lại không thích nghe như vậy chứ?!” Trừ Giai Sơn tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Yểu Chi vẻ mặt hoang mang, nàng cũng không biết, có thể là tai của hắn không hợp với lời nói của nàng chăng?

Dù sao nàng cũng đã học nói rồi, đã là vật trưng bày nói chuyện dễ nghe nhất rồi.

Nói đến nguyên hình, mặt chó Trừ Giai Sơn méo xệch: “Cũng không biết kẻ nào xui xẻo, lúc đưa ta xuống trần đã không ném đúng vị trí, ném ta vào miệng núi lửa, cả người ta quần áo cháy sạch, lông mày cũng cháy mất một nửa, may mà phản ứng nhanh, thừa dịp trời tối chạy về, nếu không thì không biết mất mặt bao nhiêu.”

Yểu Chi cúi đầu nhìn sư huynh bên chân, một thân lông vàng, đuôi cụt mất một nửa.

Hiện tại huynh như vậy cũng chẳng còn bao nhiêu mặt mũi đâu sư huynh ơi...

Tiên quan làm việc đều phải ghi chép lại, cứ biến thành chó chạy tới chạy lui như vậy, còn chui vào xó xỉnh giả chết, sau này công khai ghi vào sổ sách, e là sẽ muốn nhảy vào núi lửa lần nữa.

Yểu Chi dù sao cũng lương thiện, không nói ra chuyện này: “Sư huynh không định mặc quần áo sao?”

Đã quen khỏa thân rồi sao?

Trừ Giai Sơn nghe vậy, hình như nhớ ra điều gì, bước về phía trước: “Trong sơn môn không có quần áo của ta, chưởng môn nói sẽ tự tay làm cho ta một bộ, cũng không biết làm xong chưa.”

Trong sân yên tĩnh, các sư huynh đệ chắc đều đã ngủ, chỉ có phòng chưởng môn còn sáng đèn dầu.

Họ đến gần, cánh cửa hé mở chiếu ra bóng dáng chưởng môn, ông lão đang xe chỉ luồn kim.

Yểu Chi nhìn mà cảm động: “Chưởng môn thật tốt với sư huynh.”

Trừ Giai Sơn rưng rưng nước mắt: “Ông ấy luôn luôn từ ái, tuy rằng ngày thường hay làm việc không đâu ra đâu, nhưng lúc quan trọng vẫn rất đáng tin cậy.”

Trừ Giai Sơn bốn chân chạy nhanh hơn nàng, vài bước tiến lên, đuôi nhẹ nhàng vẫy: “Chưởng môn, y phục làm xong chưa?” Hắn thấy bộ y phục nhỏ xíu bằng bàn tay trong tay chưởng môn thì khựng lại, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, hắn thử thăm dò: “Cái này... là đang làm tất nhỏ sao? Con tạm thời không cần đâu chưởng môn...”

Chưởng môn thấy hắn đến, cắn đứt sợi chỉ trong tay, đưa bộ y phục nhỏ qua, hiền từ nói: “Lại đây, Tiểu Hoàng mặc vào thử xem.”

Trừ Giai Sơn lập tức hóa đá tại chỗ, đuôi cũng không vẫy được nữa.

Yểu Chi tiến lên nhận lấy bộ y phục nhỏ, mở ra xem, còn khá sặc sỡ, hoa đỏ hoa xanh hoa vàng, đủ màu sắc: “Chưởng môn đang làm y phục cho chó sao?”

Chưởng môn vẻ mặt nghi hoặc: “Không phải muốn y phục cho chó sao?”

Mặt chó Trừ Giai Sơn tái xanh: “Chưởng môn! Con là đi làm việc! Người thấy con là một tiên quan thiên giới biến thành chó chạy tới chạy lui có thích hợp không?!!!”

Chưởng môn trầm ngâm suy nghĩ, nhìn vẻ mặt ông lão, chắc chắn là cảm thấy không có gì không ổn.

Yểu Chi thấy tình hình có chút căng thẳng, cúi đầu nhìn Trừ Giai Sơn: “Sư huynh hay là cứ mặc vào trước đi, chưởng môn làm lâu như vậy, dù sao cũng không thể phụ lòng tốt của người được.”

“Phì!” Trừ Giai Sơn tức giận phun nước miếng vào nàng, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt có chút méo mó: “Sao muội không mặc!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)