Độ Ta Cửu Trọng Thiên

Chương 20:

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi nghỉ ngơi, chuẩn bị xong xuôi, cả đoàn người liền lên đường đến Ô Cổ tộc.

Thế Bối đã thay trang phục người Trung Nguyên, đưa cho bọn họ gói thuốc bột đặc chế, dặn dò bọn họ rắc khắp người.

Hắn bây giờ cử chỉ lời nói khác hẳn với lúc trước, y như một người Trung Nguyên, trong lời nói mang theo sự cảnh giác, “Các vị, ta dẫn đường cho các vị, nhưng đừng nói ra ta là người Miêu Cương, bọn họ chán ghét người Miêu Cương khác tộc, sợ rằng sẽ vì vậy mà liên lụy đến các vị.”

Tống Thính Diêm khẽ gật đầu, “Thế huynh yên tâm, chúng ta tự nhiên hiểu rõ lợi hại trong đó.”

Thế Bối rõ ràng rất hài lòng với việc hắn ôn hòa dễ nói chuyện, “Vậy chúng ta lên đường thôi.” Thế Bối liếc nhìn hai người hầu phía sau đang khiêng một cái rương rất lớn, bên trong chắc chắn là bảo vật quý hiếm.

Tống Thính Diêm thấy hắn ta nhìn, liền bình thản giải thích, “Đây là quà gặp mặt cho tộc trưởng Ô Cổ tộc, chúng ta đến cầu xin thuốc, tự nhiên phải có quà tặng.”

“Quý nhân nghĩ thật chu toàn.” Thế Bối nghe vậy gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, hắn ta thấy Yểu Chi đi ra, lại nhìn về phía Tống Thính Diêm, “Hành trình này nguy hiểm, chắc chắn muốn mang theo nữ nhân làm vướng víu sao?”

Yểu Chi không thích nghe lời này, tuy rằng sơn môn bọn họ toàn là phế vật, nhưng đó là đối với thần tiên, còn đối với người phàm, bọn họ đều là kỳ tài có thiên phú dị bẩm.

Nàng nghe vậy liền liếc mắt, lười để ý.

Thế Bối thấy nàng lại có thái độ như vậy, sắc mặt lập tức âm trầm vài phần, “Cô không thể đi, nếu mang theo cái của nợ cô đây nhất định sẽ hại chết chúng ta.”

Yểu Chi vốn không muốn để ý, thấy hắn ta lải nhải không ngừng, “Ngươi nếu sợ chết như vậy thì đừng đi.”

Thế Bối nhếch mép cười, kiêu ngạo khinh thường, “Đường đến Ô Cổ tộc muôn ngàn hiểm nguy, dù là con trùng nhỏ như hạt vừng cũng có thể lấy mạng người, một nữ nhân như cô thì hiểu cái gì?”

“Ai chết cũng chưa chắc đâu, so tuổi thọ của ngươi với ta, ngươi mới là kẻ đoản mệnh ấy.” Yểu Chi lười biếng nói một câu, khiến Thế Bối càng thêm âm trầm.

Vốn là một khuôn mặt thanh tú, giây tiếp theo tràn đầy âm u, “Cô dám nguyền rủa ta...!”

Yểu Chi vẻ mặt mờ mịt, nàng nói sự thật mà, nàng là một cái cây, tuổi thọ cực dài, ai có thể sống lâu hơn nàng hả?

Đáng tiếc người phàm luôn không thích nghe lời thật.

“Hai vị đừng nóng giận.” Tống Thính Diêm bước đến khuyên can, “Thế Bối huynh, đây là cao nhân ta đặc biệt mời đến, nếu gặp nguy hiểm, tự nhiên sẽ giúp đỡ.”

Thế Bối nghe Tống Thính Diêm lên tiếng, cũng không tiện nói thêm gì nữa, liền đổi thành tươi cười, “Quý nhân lên tiếng ta tự nhiên nghe theo, chỉ mong nữ nhân này đừng mất mạng, nếu không còn phải làm phiền chúng ta tìm chỗ chôn nàng.”

Yểu Chi nghe vậy càng cảm thấy người này kỳ quái âm trầm, giống như con tắc kè trong chùa, lúc thì đổi màu, rất giỏi ăn nói, chỉ sợ những gì nói với Tống Thính Diêm, từ đầu đến cuối không có một câu nào là thật.

Tống Thính Diêm nghe Thế Bối nói vậy, lại mỉm cười, không hề lo lắng, nhìn nàng mở miệng khen ngợi, “Thế huynh không cần lo lắng, Yêu cô nương rất giỏi tự bảo vệ mình.”

Lời đến miệng Yểu Chi nghẹn lại, luôn cảm thấy đây không giống như đang khen nàng?

Nàng lại nhìn sang, Tống Thính Diêm đã đi về phía trước, dường như không có ý gì khác.

Yểu Chi cũng không nghĩ nhiều nữa, tiến lên cùng bọn họ cưỡi ngựa đi tiếp, sơn môn của bọn họ vốn ở biên giới Miêu Cương, cũng có người Miêu Cương qua lại nơi này, chưởng môn lại nổi tiếng, cho nên Tống Thính Diêm mới tìm được nơi này.

Nơi này cách Ô Cổ tộc kỳ thực không xa, nhưng Ô Cổ tộc được bao quanh bởi núi non sông nước, các đỉnh núi cực kỳ hiểm trở, căn bản không thể leo lên, nếu muốn đi đường vòng phải mất đến mấy chục ngày, chưa kể đường đi khó khăn, dễ lạc đường cùng các yếu tố khác.

Con đường Thế Bối dẫn bọn họ đi, là đường rừng mưa bao quanh, cây cối trong đó đều là cây cổ thụ cao chót vót, cao nhất có thể đến hơn sáu mươi mét, quanh năm không thấy ánh mặt trời, đi vào trong chính là màn đêm, đủ loại sinh vật độc hại đều có, cho nên chưa từng có ai dám đi con đường tắt này.

Dù sao đi đường tắt này quả thực sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhanh hơn tốc độ người thường xuống Diêm Vương điện khoảng vài chục lần...

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)