Độ Ta Cửu Trọng Thiên

Chương 19:

Chương Trước Chương Tiếp

Ba câu hỏi liên tiếp khiến Yểu Chi không trả lời được, nàng không có, một đồ trang trí bằng gỗ mục nát thì có tiền gì, trên đầu mọc được vài cái lá đã là dư dả lắm rồi.

Nhân gian chỗ nào cũng cần dùng tiền, bọn họ có thể biến ra tiền, nhưng nếu tiêu ra ngoài, số tiền dư ra này có thể gây ra đại loạn, làm rối loạn số mệnh thì tiêu đời, bọn họ phải cẩn thận.

Trừ Giai Sơn ở đầu dây bên kia lải nhải, “Ai trong sơn môn chúng ta mà không nghèo, muội có biết xuống trần gian làm việc là phải tự bỏ tiền túi ra không, nếu chi tiêu quá nhiều, với độ keo kiệt của Ty Mệnh điện, rất có thể sẽ không được hoàn trả, ta không tính toán rõ ràng thì làm sao mà sống đây hả?

Sơn môn nghèo rớt mồng tơi, chưởng môn có chút tiền thì lại đem đi sửa cổng, ngày nào cũng ăn hai bữa đói mười bữa, muội mau ký giấy nợ đi, kiếm nhiều tiền về mới là việc chính.”

Yểu Chi nghe vậy trong lòng cảm khái, may mà nguyên thân của bọn họ không đáng giá, nếu không chỉ sợ chưởng môn đã sớm bán bọn họ đi đổi lấy tiền rồi.

Yểu Chi cầm lọ thuốc đi ra ngoài, xuống lầu, vừa vặn gặp Tống Thính Diêm đang bước lên cầu thang.

“Người! Đồ đã đến rồi!”

Nàng bước nhanh xuống, hớn hở ra đón hắn ở khúc quanh cầu thang.

Tống Thính Diêm đứng tại chỗ, thong thả nhìn nàng chạy đến gần, chậm rãi bình tĩnh nói, “Không được gọi là người nữa.”

Yểu Chi dừng bước, nghe vậy khó hiểu.

Hạ Phù lập tức nghiến răng nghiến lợi nói, “Gọi công tử nhà ta là công tử! Gọi ta có thể gọi là tiểu Hạ, sao có thể gọi lung tung như gọi chó vậy!”

Yểu Chi vẻ mặt hoang mang, nàng gọi bọn họ là chó khi nào?

Nàng suy nghĩ kỹ, hình như không có, nàng là cây nên rất lịch sự mà.

Tống Thính Diêm không muốn nói thêm về chuyện này nữa, nhìn lọ sứ nhỏ trong tay nàng, “Thứ gì vậy?”

Yểu Chi lập tức hoàn hồn, đưa lọ thuốc ra, nhỏ giọng nói, “Thuốc này là chiêu bài của sơn môn ta, linh dược mà nam nhân hằng mơ ước.”

“Ồ, nhanh như vậy đã có rồi?” Tống Thính Diêm hơi nhướng mày, bàn tay thon dài trắng nõn nhận lấy lọ thuốc, cúi đầu quan sát.

“Sư huynh nhờ chim bồ câu đưa đến~” Yểu Chi vô thức nhìn vào mặt hắn, người này thật sự rất đẹp, nhất cử nhất động đều đẹp, dung mạo thanh tú mê hoặc lòng người, tiếc là không phải nam nhân thật...

Tống Thính Diêm xem xong, đưa lọ thuốc sang một bên, “Tiểu Hạ công tử xem thử xem.”

Hạ Phù vốn đang đứng xem, nghe vậy liền ngẩn người, nhận lấy lọ thuốc tuy có chút không hiểu nên xem thế nào, nhưng theo hiểu biết của hắn, tự nhiên là mở nắp ra ngửi.

Vừa ngửi, mùi hăng xộc thẳng lên óc, mùi vị khó tả khiến hắn lập tức nhào về phía lan can cầu thang gỗ bên cạnh nôn ọe, hắn nôn đến mức mặt mũi méo mó, khó nói nên lời, “Công tử?”

Tống Thính Diêm chậm rãi bước tới, đưa tay đậy nắp lọ thuốc, “Chỉ bảo ngươi xem thôi, sao lại mở ra ngửi?”

Hạ Phù tuy có chút ấm ức, nhưng công tử quả thực chỉ bảo hắn xem, là hắn tự mình lỗ mãng, “Là ta chưa lĩnh hội ý của công tử, mùi vị này thật sự khó ngửi...”

Hắn xuất thân thế gia, tự nhiên chưa từng nếm trải khổ sở này, mùi vị khó tả này có thể khiến hắn ba ngày không nuốt nổi cơm.

Hắn đứng bên cạnh vừa vịn lan can, vừa hít thở sâu, có vẻ hơi cuống quýt.

Tống Thính Diêm ngước mắt nhìn, “Thuốc cay mũi như vậy, không biết có dược liệu gì?”

Yểu Chi cười nói: “Đây là bí phương, không thể nói cho công tử biết, nếu không sơn môn chúng ta làm sao buôn bán?”

Tống Thính Diêm nghe vậy liền hiểu rõ, không nói gì nữa.

Hạ Phù phía sau hồi phục lại đôi chút, đưa tay sờ túi tiền, mới nhớ ra bên hông trống không, “Yểu cô nương, tiền mua thuốc lát nữa để hạ nhân đưa cho cô nương.”

“Khách sáo rồi, tiền bạc vốn không quan trọng, chỉ cần công tử khỏe là tốt rồi.” Yểu Chi tự nhiên biết những phép xã giao của người phàm, những lời khách sáo này, nàng học được rất thông thạo.

Dù sao trước đây ở trên núi làm vật trang trí, những lời này nghe nhiều nhất, thường thường chưởng môn nói như vậy xong, tiền cho lại càng nhiều.

Nàng hài lòng rời đi.

Tống Thính Diêm nhìn lọ thuốc trong tay Hạ Phù, “Đi điều tra xem Vô Tướng môn này là sao?”

Danh môn chính phái không thể nào đi bán những thứ này, chỉ có những lang băm giang hồ lừa đảo mới bán.

Mà chính phái hễ có chút bản lĩnh đều không muốn dính dáng đến những thứ này, sợ làm ô danh tiếng.

Vô Tướng môn này e là có gì đó khác thường.

Hắn đưa tay ấn lên vết thương trước ngực, không tin vết thương nặng như vậy lại có thể khỏi hẳn chỉ sau một đêm...

Hạ Phù lập tức đáp lời, hắn cẩn thận cầm lọ thuốc, do dự một chút, tiến lên hỏi nhỏ, “Công tử, thuốc này ngài thật sự không thử sao, lỡ như có hiệu quả thì sao?”

Vừa dứt lời, ánh mắt Tống Thính Diêm hơi nâng lên, rơi trên mặt hắn, “Hạ công tử hôm nay đặc biệt hoạt bát nhỉ?”

Hạ Phù giật mình, không hiểu sao lại sợ công tử chậm rãi gọi hắn là Hạ công tử, hắn lập tức quyết đoán, nhảy từ trên cầu thang xuống, “Công tử! Ta lập tức sai người đi điều tra!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)