Chỉ có Tống Thính Diêm rõ ràng hiểu ý nàng, hắn ngẩng đầu nhìn ánh mắt của nàng, im lặng một lúc, đặt chén trà xuống, đưa tay kéo cổ áo lên, như đang đề phòng điều gì đó.
Yểu Chi thấy hắn như vậy có chút khó hiểu, cũng không lạnh mà, kéo kín như vậy làm gì?
Thế Bối lại có chút hứng thú: “Hay là cô nương xem cho ta tương lai ta có mấy người vợ đi?”
Yểu Chi đang nghĩ đến chuyện thuốc bổ thận tráng dương, nghe vậy liền thành thật nói: “Ngươi không cần xem, chỉ với câu nói này của ngươi, cả đời này ngươi sẽ bị bỏ ba mươi lần.”
Nụ cười của Thế Bối cứng đờ trên mặt, Lạc Sơ Giảo sau khi kinh ngạc liền không nhịn được cười ra tiếng.
Sau bữa cơm, chính là chuẩn bị đồ đạc, thay đổi lộ trình, thêm người tự nhiên phải chuẩn bị nhiều hơn, ở quán trọ ít nhất cũng phải mất một ngày.
Thế Bối coi như đã phát huy đầy đủ tác dụng của mình, dù sao đoạn đường này hắn quen thuộc, cũng biết cần chuẩn bị những thứ gì.
Hạ Phù cũng hiểu được ý của công tử, có một người Miêu Cương ở bên cạnh, tự nhiên sẽ quen thuộc nơi này hơn người Trung Nguyên bọn họ, tất nhiên cũng sẽ có nhiều chỗ dùng đến.
Chỉ là Yểu Chi kia, hắn thật sự không hiểu, hắn không hiểu người này, càng không hiểu Vô Tướng môn kia...
“Công tử, ta cảm thấy Yểu cô nương có chút kỳ lạ.”
Sân sau quán trọ tầm nhìn rộng rãi, núi non xanh tươi, dưới mái hiên gió mát thoảng qua, lại có một con chó thả rông, hoạt bát như gà chọi, sủa không ngừng.
“Gâu gâu gâu!”
Tống Thính Diêm liếc nhìn một cái, không để ý: “Vì sao lại nói vậy?”
Hạ Phù suy nghĩ kỹ lại như không nói ra được: “Nàng ta luôn gọi chúng ta là người à người, thật giống như không coi chúng ta là người.” Hắn nhìn con chó bên cạnh, đưa tay chỉ, “Giống như gọi chó vậy, tùy tiện.”
Nói cách khác, chính là coi bọn họ như chó.
Hạ Phù xuất thân từ gia đình danh môn vọng tộc, đi đến đâu cũng được lễ nghi đối đãi, làm sao chịu được như vậy?
Tiếng chó sủa bên cạnh không ngừng.
Tống Thính Diêm nghe vậy mỉm cười, ôn hòa an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, người sống lâu trong núi rừng khó tránh khỏi khác biệt với người đời, Yểu cô nương tính tình thuần khiết, tự nhiên sẽ không có ý này.”
Hạ Phù tự biết mình lỡ lời, nghe vậy liền bỏ đi nghi ngờ.
Thôi vậy, quả thực khác biệt, nàng ta gọi gì thì cứ gọi vậy.
Hắn vừa dứt lời, Yểu Chi liền từ trong quán trọ đi ra, nàng ăn uống no say duỗi người, nhìn bọn họ không nói gì, hiển nhiên không phải đến tìm bọn họ.
Nàng duỗi người xong, nhìn con chó đang sủa không ngừng bên kia, phẩy tay áo, lười biếng ra lệnh: “Chó, qua một bên sủa đi, ồn làm đau đầu ta.”
Tống Thính Diêm: “...”
Hạ Phù: “…”
-
Con chó đi rồi, hai người nhìn nhau không nói gì.
Yểu Chi quay sang nhìn về phía bọn họ, thấy bọn họ im lặng, liền biết có lẽ mình đã làm phiền cuộc nói chuyện của họ rồi.
Nàng mỉm cười, tuy là cây cảnh trong chậu, nhưng khả năng quan sát của nàng vẫn thuộc hàng nhất nhì trong số đồ vật trưng bày, nàng phẩy tay áo, ra lệnh như sai khiến chó, “Người, tiếp tục đi.”
“...”
Hạ Phù định nói lại thôi, nghĩ một hồi lại không biết nói gì, rồi lại muốn nói lại thôi. . .
Tống Thính Diêm nghe vậy không nhịn được cười, rõ ràng là tức cười.
Yểu Chi thấy họ như vậy, ngẩng đầu thấy chim bồ câu bay đến, lập tức quay người vào quán trọ, không chậm trễ đi thẳng lên lầu.
Nàng vào phòng đã chuẩn bị sẵn, mở cửa sổ ra, quả nhiên chim bồ câu của sư huynh đã bay về.
Nàng nói chuyện này với Tống Thính Diêm trên xe ngựa xong, liền gửi thư về sơn môn, làm ăn cũng phải tích cực một chút.
Đặc biệt là khách sộp như Tống Thính Diêm, thứ rơi ra từ kẽ tay hắn cũng đủ cho sơn môn của họ ăn uống hai ba năm.
Chim bồ câu từ từ hạ xuống, đậu trên bệ cửa sổ.
Trên móng vuốt chim bồ câu buộc một lọ thuốc nhỏ, nàng vừa lấy xuống, chim bồ câu liền cất tiếng nói, là giọng của sư huynh.
Vừa mở miệng đã báo giá cao ngất ngưởng, lọ thuốc này định bán cho nàng gấp đôi giá.
Trừ Giai Sơn là người duy nhất, nàng chứng kiến hắn từ người biến thành chó, rồi lại từ chó biến thành người, hắn đúng là đồ chó má.
Tiền của đồng môn cũng muốn kiếm.
Yểu Chi nghe hắn gõ bàn tính ở đầu dây bên kia, “Sư huynh, chúng ta dù sao cũng là sư huynh muội đồng môn, huynh hà tất phải tính toán rõ ràng như vậy?”
Tiếng bàn tính ở chỗ Trừ Giai Sơn dừng lại, “Sao, ta có tiền sao? Muội có tiền sao? Có sao, có sao, có sao?”