Độ Ta Cửu Trọng Thiên

Chương 15: Bộ từ ca ca

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn vậy mà còn hỏi, dù nàng chỉ là một chậu cây, cũng biết chuyện này rất tổn thương lòng tự trọng, không nên nói ra trước mặt người khác!

Sư huynh bảo nàng phải lương thiện một chút, nàng tự nhiên cũng là người biết cảm thông.

Nàng rất hiểu chuyện mà tránh đi chủ đề này, “Chuyện tổn thương lòng tự trọng thì đừng nhắc lại nữa, không bằng ta xem bói cho huynh một quẻ, huynh có gì muốn biết, có mong muốn g, ta nhất định biết gì nói nấy, không giấu diếm.”

Tống Thính Diêm rõ ràng không hứng thú với những thứ này, thuận tay đặt cuốn sách xuống, “Ta không cầu gì cả, ngược lại muốn biết nỗi khổ tâm khó nói mà cô nương nói là gì?”

Người này không dễ lừa gạt, thôi vậy, dù sao cũng là lòng tự trọng của hắn, không phải của nàng.

Người phàm có thất tình lục dục, trước đây nàng dù sao cũng tu luyện ở miếu Nguyệt Lão, tự nhiên không thể nào không hiểu gì.

Nàng kéo vạt áo hắn, ra hiệu hắn lại gần một chút.

Người này cũng không từ chối, khá hòa nhã, hơi cúi người xuống.

Nàng hạ giọng, “Ta có thể chữa bệnh bất lực cho công tử, chưởng môn của chúng ta có bán một loại thuốc, loại thuốc này chỉ nam nhân mới có thể uống.”

Chuyện này không tính là phá hoại số mệnh của người phàm, nàng chỉ chữa khỏi bệnh bất lực của hắn, sổ mệnh viết hắn lục thân vô duyên, trong mệnh hắn sẽ không có con nối dõi, đối với số mệnh không có bất kỳ vấn đề gì.

Tống Thính Diêm khựng lại, Hạ Phù bên ngoài xe ngựa mặt mày ngây dại, hắn cưỡi ngựa đi xa một chút, sợ bị vạ lây.

Bên trong xe ngựa, sau một hồi im lặng, hắn hơi thẳng người dậy, nhìn nàng chậm rãi nói, “Ai nói cho cô...”

Hắn dường như hiếm khi nói không nên lời, rõ ràng ngày thường không phải người chịu thua thiệt về khoảng ăn nói.

Hắn nhíu mày một lúc, không nói nửa lời.

Yểu Chi kéo vạt áo hắn, rất hiểu tình cảnh của hắn, “Ta biết chuyện này không nên rêu rao, ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai, công tử có thể yên tâm về con người của ta, rất nhiều người tìm chưởng môn của chúng ta mua, người không quen biết thì không bán.”

Tống Thính Diêm nhìn sang một lúc lâu không nói gì, vẻ mặt có chút cao thâm khó lường, đột nhiên hắn cười, giống như bị chọc cười, “Sơn môn của các cô không phải chuyên tu hành sao, sao lại bán cả thuốc tráng dương?”

Yểu Chi vốn còn giấu diếm, không ngờ hắn lại thẳng thắn nói ra như vậy.

Ngược lại nàng lại có chút câu nệ.

Nàng xua tay, cũng không có gì ngại ngùng, dù sao cũng là mất mặt chưởng môn, “Tu hành thì cũng phải ăn cơm chứ, trên dưới nhiều miệng ăn như vậy, không làm chút buôn bán nhỏ lẻ thì sao kiếm tiền được?”

Thực ra chưởng môn của bọn họ có thể luyện ra bất kỳ loại thuốc nào, chỉ là loại thuốc trường sinh bất lão này không dám bán ở nhân gian, đó là tội lớn làm nhiễu loạn sinh tử.

“Nếu huynh muốn, ta tự nhiên có thể giúp huynh đi cửa sau, dù sao chúng ta cũng quen biết nhau một hồi.”

Tống Thính Diêm nghe vậy, nhìn nàng một lúc, bình tĩnh nói một chữ, “Được.”

Yểu Chi nhìn ánh mắt của hắn, không nói nên lời cảm giác đó.

Sao lại có vẻ không vui lắm, bệnh tình như vậy nếu có thể chữa khỏi, chẳng phải nên vui mừng khôn xiết sao?

Ôi, người phàm vẫn hơi khó hiểu.

-

Xe ngựa đi được nửa ngày, Yểu Chi liền ngủ nửa ngày, đến khi tỉnh dậy thì xe ngựa vừa dừng lại.

Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm xe chiếu vào, rơi trên lông mày và khóe mắt nàng, nàng khẽ mở mắt, mơ hồ nghe thấy tiếng người bên ngoài.

Đúng là giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua khe hở chiếu vào, bên trong xe ngựa vẫn nhàn nhã, bỗng nghe người bên cạnh chậm rãi nói: “Nghỉ ngơi ở đây trước, sau khi chỉnh đốn lại lên đường đến Ô Cổ tộc.”

Yểu Chi duỗi người, ôm bọc hành lý vén rèm xe lên, nhảy xuống.

Quán trọ ở ngoại ô người qua kẻ lại đều là những người buôn hàng rong, càng làm cho thời gian thêm vội vã.

“Bộ Từ ca ca.” Bỗng nghe một giọng nữ truyền đến từ đằng xa, như tiếng chim oanh hót trong thung lũng.

Yểu Chi ngẩng đầu nhìn, nữ tử tuổi không lớn, mặc một bộ trang phục gọn gàng, tóc đuôi ngựa buộc cao, dung mạo lại nghiêng về dịu dàng.

Yểu Chi vừa nhìn liền biết, người này chính là nữ tử định mệnh cứu Tống Thính Diêm tối qua, Lạc Sơ Giảo.

Nàng ta từ trong quán trọ đi ra, hiển nhiên là đã đợi từ lâu, chạy nhanh về phía xe ngựa, thấy Yểu Chi nhảy xuống xe ngựa thì có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền chú ý đến Tống Thính Diêm: “Bộ Từ ca ca.”

Tống Thính Diêm xuống xe ngựa, Hạ Phù đỡ hắn xuống xe nhìn thấy nữ tử liền nhíu mày: “Không phải đã nói để muội về kinh đô trước sao, sao lại quay lại, chúng ta đi chuyến đi này nguy hiểm lắm, không thể mang theo muội đâu.”

Lạc Sơ Giảo vội vàng lắc đầu: “Không phải cố ý quay lại đâu, là chúng ta trên đường gặp phải bọn cướp, may mắn là có một người dị tộc cứu chúng ta nên mới thoát khỏi nguy hiểm.” Nàng ta nói xong, đưa tay chỉ về phía nam tử trẻ tuổi đi ra phía sau, trang phục hoàn toàn khác với người Trung Nguyên của họ, trên người đều là đồ trang sức bằng bạc, trên trán còn đeo trang sức, là người tộc Miêu Cương.

Nàng ta nói xong lại nhỏ giọng nói: “Bộ Từ ca ca, Tiểu Hạ ca ca, hắn cũng muốn đến Ô Cổ tộc, có thể đi cùng chúng ta, trên đường nguy hiểm hắn cũng có thể giúp chúng ta.”

Hạ Phù căn bản không tin: “Hắn làm sao biết chúng ta muốn đến Ô Cổ tộc, lại sao có thể vô duyên vô cớ giúp chúng ta?”

Vừa nói ra, nam tử kia liền dừng bước.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)