Độ Ta Cửu Trọng Thiên

Chương 13: Hạ phù

Chương Trước Chương Tiếp

Trong thoại bản, những người vội vàng rời đi như vậy, thường là đang trốn nợ.

Tuy rằng việc buôn bán của chưởng môn không được tốt lắm, nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc, hẳn là không đến mức nợ nần chứ?

Yểu Chi nghĩ mãi không ra, đeo bọc hành lý ra khỏi sơn môn, bên ngoài đã có người đợi nàng.

Trừ Giai Sơn đặc biệt đến tiễn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyến này muội phải cẩn thận, làm việc nhất định phải có chút đạo đức.”

Yểu Chi im lặng, lời này nói thật sự có chút quá đáng.

Đây chẳng phải là làm khó người ta sao?

Yêu cầu khác thì cứ việc nói, cái này hoàn toàn không thể làm được!

Nàng siết chặt bọc hành lý, ậm ờ nói: “Ta biết rồi, sư huynh.”

Trừ Giai Sơn rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này, bởi vì nàng không thề.

Loài cây cối như bọn họ, dù là cây cảnh như nàng, cũng sợ thề, thậm chí sợ người khác thề bên cạnh.

Bởi vì lời thề của bọn họ luôn kết thúc bằng câu nếu trái lời sẽ bị trời đánh. Sét đánh xuống, loài như bọn họ tự nhiên sẽ là người hứng chịu đầu tiên, nên rất kiêng kỵ việc thề thốt.

Yểu Chi tự nhiên cũng có bản tính như vậy.

Trừ Giai Sơn lấy ra cuốn Đạo Đức Kinh đã chuẩn bị sẵn đưa cho nàng, có chút dáng vẻ của đại sư huynh: “Xem nhiều vào, từ trước đến nay muội không có đạo đức, khi làm việc thì học hỏi nhiều hơn, đừng để sơn môn chúng ta gặp họa.”

Yểu Chi nhận lấy Đạo Đức Kinh, không hiểu sao sư huynh lại hiểu lầm nàng sâu sắc như vậy...

Tại sao hắn lại nghĩ nàng có thể học được?

Nàng im lặng cúi đầu cất Đạo Đức Kinh đi, cất đi là một chuyện, để đó phủ bụi lại là chuyện khác.

Nàng cất sách vào bọc hành lý, đột nhiên nhớ đến câu hỏi đã nhiều năm chưa hỏi, sau lần chia tay này, phàm trần mấy năm, nếu không hỏi nàng có thể sẽ nghẹn chết, “Sư huynh, ta muốn hỏi huynh một vấn đề.”

Trừ Giai Sơn thấy nàng nghiêm túc, hiếm khi có lòng cầu học, nhất thời vẻ mặt hòa ái: “Muội hỏi đi.”

Yểu Chi thành khẩn hỏi: “Năm đó sư huynh có ăn đồ nóng không?”

Trừ Giai Sơn nhíu mày khó hiểu: “Đồ nóng gì?”

“Không phải nói chó thích ăn cứt sao...”

“Cút!” Yểu Chi còn chưa nói hết câu, Trừ Giai Sơn đã hất tay áo, ngón tay suýt chọc vào trán nàng.

Yểu Chi nhanh chóng cút, để lại Trừ Giai Sơn tức giận mắng chửi.

Nàng vừa xuống núi, vừa không nhịn được thở dài tiếc nuối cho sư huynh, tức giận như vậy chắc là bị nói trúng chỗ đau trong lòng, sư huynh chắc là đã ăn rồi, người chuyên tâm nghiên cứu học vấn như hắn, chắc chắn là thông qua lời chưởng môn nói ăn khổ mới thành tiên.

Dù sao càng gần với sự thật, càng khiến người ta kích động.

Cuối cùng nàng vẫn không đủ lương thiện, không nhịn được vạch trần vết sẹo của sư huynh.

Yểu Chi ra khỏi sơn môn, rêu xanh mọc đầy ven núi, trên con đường lát đá xe ngựa đã đợi sẵn từ lâu, có mấy chục người đi theo, nhìn qua võ công đều không thấp.

Võ sinh đi cùng Tống Thính Diêm xuống núi tuy còn trẻ, nhưng bên hông đeo một thanh đao nặng, nếu không có chút sức lực, e rằng ngay cả nhấc cũng không nhấc nổi, huống chi là đeo mà đi lại tự nhiên, có thể thấy võ học thành tựu rất cao.

Yểu Chi không lo lắng chuyến đi này sẽ làm xáo trộn sổ mệnh, nàng chỉ là Ti Mệnh, không được tính trong sổ sách của phàm trần, những chuyện ở phàm trần nàng nhiều nhất cũng chỉ là khách qua đường vội vã, không có mặt mũi.

Võ sinh thấy nàng đến, liền nắm chuôi đao đi về phía nàng: “Nghe nói Phù lão tiên sinh thần cơ diệu toán, quẻ nào cũng chuẩn, không biết có đúng không?”

Yểu Chi thành thật nói: “Nếu ngươi có gì muốn hỏi có thể hỏi ta, ta cũng quẻ nào cũng chuẩn.”

Lời này tuy là sự thật, nhưng trong tai người khác lại là cực kỳ ngạo mạn.

Hạ Phù sững người, một lát sau mới nói: “Vậy tốt nhất là như Phù lão tiên sinh nói, cô nương thành tựu càng cao hơn, dù sao Ô Cổ tộc này thật sự rất nguy hiểm.”

Yểu Chi nhìn hắn: “Ngươi không tin ta sao?”

Hạ Phù từ nhỏ đã luyện võ, luôn luôn thẳng thắn, dựa vào toàn là bản lĩnh thật sự, “Không trách ta không tin, cô nương nhìn tuổi còn trẻ, lại không có việc gì để chúng ta chứng kiến, tự nhiên là nghi ngờ, nếu cô nương thật sự như lời mình nói, chi bằng thể hiện một chút.”

“Cũng đúng.” Yểu Chi tỏ vẻ thông cảm, nàng thuận tay ngắt một ngọn cỏ, “Vậy thì gặp chuyện hãy nói, bây giờ ta lười thể hiện.”

Hạ Phù thấy nàng như vậy, càng không tin tưởng vào năng lực của nàng, nhất thời lo lắng không yên.

Yểu Chi nhìn về phía rèm xe hơi động đậy, chỉ thấy một vạt áo, trên đó thêu hoa văn tinh xảo cùng màu, nhìn kỹ mới thấy được sự tinh tế khéo léo, người này quá đẹp, khiến người ta quên mất y phục trên người hắn quý giá khó thấy đến nhường nào.

Nàng đến gần Hạ Phù, nhỏ giọng nói: “Vị cô nương cứu công tử nhà ngươi đâu, sao không thấy?”

Hạ Phù hơi khựng lại, sắc mặt thay đổi: “Sao cô biết chuyện này?”

Yểu Chi vẻ mặt thản nhiên: “Tự nhiên là tính ra được, ngươi cứ nói có cô nương nào cứu công tử nhà ngươi không?”

Ánh mắt Hạ Phù kinh ngạc, lẩm bẩm đáp: “Có... Nàng ấy là tiểu thư khuê các tự ý ra khỏi phủ, công tử đã cho người đưa nàng ấy về nhà rồi.”

“Đưa về rồi, mỹ nhân kiều diễm cứ thế đưa về rồi sao?” Yểu Chi hết sức khó hiểu, việc này không chỉ khác với diễn biến trong sổ mệnh, mà còn khác với những gì viết trong kịch nam [*].

[*] loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam TQ thời xưa

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)