Độ Ta Cửu Trọng Thiên

Chương 12: Chưởng môn đi chơi nữa rồi

Chương Trước Chương Tiếp

Yểu Chi cũng không để hắn đỡ, nhảy dựng lên rồi khóc lóc chạy ra ngoài.

Đến như gió, đi cũng như gió, giống như chưa từng đến...

Vị võ sinh trẻ tuổi không khỏi nhíu mày, “Vô lễ, dám vô lễ với công tử!”

Tống Thính Diêm liếc mắt ra hiệu.

Vị võ sinh trẻ tuổi lập tức im lặng.

Chưởng môn cười ha hả vuốt râu dài, “Công tử đừng để ý, mấy đệ tử của ta bản lĩnh không nhỏ, tự nhiên cũng có chút tính khí, không được lễ phép lắm, mong công tử lượng thứ trên đường đồng hành.”

Vị võ sinh trẻ tuổi nghe vậy, nhất thời sốt ruột, “Môn hạ lão tiên sinh không còn đệ tử nào khác sao? Cử một nữ nhi gia đến nơi nguy hiểm như vậy, chúng ta còn phải phái người bảo vệ nàng.”

“Không cần, không cần ~” Chưởng môn đứng dậy xua tay, tỏ ý phủ định kép, “Cành cây nhỏ trời sanh trời nuôi, dễ nuôi sống nhất, nó là người làm việc cẩn thận nhất trong sơn môn chúng ta, nếu ngươi để đại sư huynh của nó đi, động một chút là lại nổi giận, cắn người, các ngươi đi đường còn phải dỗ dành, chẳng phải mệt mỏi sao?”

Vị võ sinh trẻ tuổi: “…”

Vị võ sinh trẻ tuổi nhìn dáng vẻ xua tay của chưởng môn, chỉ cảm thấy khó nói nên lời, hắn nhìn về phía công tử, chẳng lẽ bọn họ bị những môn phái tam lưu này lừa rồi sao?

Lặn lội đường xa đến đây, toàn gặp những người này, thật sự là khó nói nên lời.

Tống Thính Diêm lại không để ý, “Đã là lời lão tiên sinh nói, tại hạ tự nhiên tin tưởng, vậy thì làm phiền cô nương đồng hành.”

...

Yểu Chi đương nhiên không biết chuyện đã xong rồi, nàng nhân cơ hội thu dọn hành lý, chuẩn bị chuồn êm.

Trong sổ mệnh có đoạn này, Tống Thính Diêm mời cao nhân cùng hắn đến Ô Cổ tộc cầu thuốc trường sinh, sau khi rời khỏi Ô Cổ tộc, vị lão tiên sinh này đã trở thành sư phụ của Tống Thính Diêm, có thể nói vị lão tiên sinh này là một người cực kỳ quan trọng trong số mệnh của Tống Thính Diêm.

Trong sổ mệnh, người này cực kỳ cao thâm khó lường, cũng không có tên, nhưng từ đầu đến cuối đều xứng đáng với hai chữ tiên sinh, Tống Thính Diêm ngay cả tên cũng không dám nhắc đến, vì cảm thấy bất kính, cho nên vị sư phụ này cũng coi như là đại kiếp nạn trong mệnh của người này.

Trước đó nàng đã biết sẽ có người này, chỉ là không ngờ người này lại có thể là chưởng môn.

Chưởng môn là địa tiên, những người phàm mà ông tiếp xúc đều là người sắp chết, người phàm nhiều nhất cũng chỉ gặp mặt một lần, đã sớm thoát khỏi thế tục.

Quan trọng nhất là, lão già này tin vào đạo lý lộn xộn, tính cách thay đổi xoành xoạch sao có thể làm sư phụ cho người ta chứ! Nếu ông xuống trần gian làm việc, e rằng ba ngày sẽ thay một hoàng đế, năm ngày sẽ gây ra một cuộc bạo động, ba mươi ngày sẽ có được nhân gian luyện ngục...

Nghĩ như vậy, nàng lại cảm thấy không thể nào là chưởng môn, nếu thật sự là chưởng môn xuất hiện trong sổ mệnh, bọn họ đều có thể thu dọn đồ đạc đầu thai lại.

Vừa thu dọn xong hành lý, nàng liền thấy tiểu sư đệ cầm thư nằm bò trên khung cửa gọi nàng với giọng sữa non nớt, “Sư tỷ, chưởng môn gửi thư cho tỷ, bảo tỷ xem thư xong rồi hãy ra ngoài.”

Yểu Chi lộ vẻ nghi hoặc, trong sơn môn, nơi mà nước bọt cũng có thể phun tới được, cần gì phải viết thư để liên lạc?

Nàng quay người đi lấy thư, thuận tay vỗ nhẹ lên đầu tiểu sư đệ, nấm nhỏ mập mạp sau khi hóa hình quả thật rất đáng yêu.

Tiểu sư đệ lập tức ôm đầu, vừa khóc vừa chạy biến mất.

Tiểu sư đệ này ngày thường được trồng trên núi, trên đầu toàn là bào tử, bây giờ đã thành thói quen, rất cẩn thận với cái đầu của mình, sợ sau này lớn lên bào tử không còn, tộc Nấm sẽ bị đứt đoạn ở đời hắn.

Nàng mỉm cười nhìn nhóc nhỏ khóc lóc chạy xa, rồi mới chậm rãi mở thư ra, trong thư chỉ có vài dòng ngắn ngủi, chưởng môn hình như viết rất vội, chữ viết lộn xộn,

'Tiểu Xoa à, người phàm này là nhiệm vụ của con, nhất định phải trông chừng cẩn thận, số mệnh ngắn thì cho uống thuốc cứu mạng, số mệnh dài cũng không cần sợ, cho uống chút thuốc độc để rút ngắn lại, kiểm soát liều lượng là được.'

[*] Tiểu Xoa có nghĩa là chạc cây nhỏ

Yểu Chi lập tức ngộ ra, quả nhiên gừng càng già càng cay, nàng chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

Chẳng phải giống như việc họ tỉa cành cây cảnh, cành nào mọc lệch, mọc xấu đều cắt tỉa, sửa đến khi nào vừa ý thì thôi sao?

Nàng khá mừng thầm, đi ra ngoài, vừa đến sân trong núi đã nghe tin chưởng môn xuất môn đi chơi.

Nhưng chưởng môn còn nhận vài việc chưa bàn giao rõ ràng, nên các sư huynh đệ lo lắng chạy khắp núi tìm kiếm, cuối cùng không thấy bóng dáng chưởng môn đâu, liền kêu lên, “Chưởng môn sao lại bỏ đi nữa rồi, lần này trong sơn môn có chuyện gì khó giải quyết sao?”

Yểu Chi nghe vậy mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, hôm qua cũng không nghe nói chuyện đi chơi, hôm nay lại đi rồi, sao giống như đang chạy trốn vậy?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)