Độ Ta Cửu Trọng Thiên

Chương 10:

Chương Trước Chương Tiếp

Trời đã sáng rõ trên núi, chưởng môn đã dậy sớm tưới nước cho đám cây cỏ tinh quái, đám tinh quái đó vẫn chỉ biết nói một câu: “Ngươi là ai? Ngươi là ai? Ngươi là ai?”

Không chỉ mù chữ, mà trí nhớ cũng kém, nói bí mật trước mặt loại đồ chơi này thì không cần lo lắng, dù sao chúng cũng không nhớ được.

Yểu Chi cầm lấy gáo múc nước tưới hoa: “Chưởng môn, con thật sự không muốn làm quan nữa.”

Chưởng môn chậm rãi nói: “Chẳng phải vẫn chưa xảy ra chuyện gì sao, cần gì phải lo lắng?”

Gáo nước trên tay Yểu Chi “bịch” một tiếng rơi xuống đất, nàng không kịp suy nghĩ, bịch một tiếng quỳ xuống: “Chưởng môn, đợi đến khi xảy ra chuyện thì đã muộn, hiện tại con thật sự không biết tuổi thọ của hắn là tăng hay giảm, nơi bí mật như địa phủ con lại không vào được, chuyện này nếu không giải quyết được, con sợ sẽ liên lụy đến cả sơn môn bị diệt vong.”

Chưởng môn: “...”

Sau một hồi im lặng, chưởng môn vuốt râu nói: “Con tạm thời cứ làm tốt công việc, hiện tại không giải quyết được thì để sau này giải quyết, cần gì phải hoảng hốt?”

Yểu Chi khá khó hiểu: “Nếu sau này con cũng không giải quyết được thì sao?”

Chưởng môn nhìn lên trời, vẻ mặt cao thâm khó lường: “Sau này cũng không giải quyết được thì chính là định sẵn không giải quyết được, cần gì phải lo lắng bây giờ?”

Yểu Chi nghe xong, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đạo lý hình như là như vậy, nhưng nàng tư chất còn kém, vẫn có chút khó hiểu.

Nàng luôn cảm thấy nghe những lời này, như là không nghe thấy gì...

Nàng nghĩ không ra cách nào để làm công việc này, chỉ đành ngồi ngẩn người ở cửa miếu.

Nhưng suy nghĩ cả ngày vẫn không hiểu được đây là tư tưởng của nhà nào, điều này khác gì buông xuôi?

Khách hành hương đến cửa miếu không ngừng, Yểu Chi ở đây là sư tỷ, nàng biến về nguyên hình chính là ông tổ của đồ trang trí, bình thường không ai dám tranh giành với nàng.

Mới nửa ngày, trên người nàng đã treo đầy thẻ ước nguyện.

Lúc nàng đang ngẩn ngơ, nàng mơ hồ nghe thấy một giọng nam quen thuộc: “Đến rồi?”

Giọng nam trong trẻo dễ nghe, nàng đã từng nghe qua, nhớ rất rõ.

Yểu Chi giật mình, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, người nọ men theo bậc thang, từng bước đi lên.

Phía sau còn có một võ sinh trẻ tuổi đi theo, hai người tuổi tác tương đương, vừa nhìn là biết phong thái quý tộc, người khác không dám đến gần.

Võ sinh kia đến nơi, trước tiên tiến lên hỏi đệ tử canh cửa: “Xin hỏi Phù lão tiên sinh có ở đây không?”

Đệ tử nghe vậy liền nhìn Yểu Chi đang làm đồ trang trí hình cây bên cạnh, dù sao cũng là sư tỷ, ít nhiều cũng phải xem ý nàng mà làm việc.

Yểu Chi lập tức lắc lắc cành cây, thúc giục hắn nhanh chóng mời người ta vào, hiện tại nàng chỉ muốn giả chết.

Đệ tử canh cửa lập tức vào trong bẩm báo.

Võ sinh thấy người ta vào bẩm báo, quay đầu lại: “Công tử đợi một lát, chắc là đi mời lão tiên sinh rồi.”

Hắn nghe vậy gật đầu, liền đứng dưới gốc cây nàng đang đứng để che nắng.

Tên nhóc đỏng đảnh này, một chút nắng cũng không chịu được sao?

Yểu Chi không nhịn được lặng lẽ mở cành lá, lộ ra một khe hở lớn, ánh nắng chói chang vừa vặn chiếu vào mặt hắn.

Hắn thấy vậy liền hơi ngẩng đầu, nhìn cành cây kỳ lạ tách ra.

Nàng có chút chột dạ, lại lặng lẽ khép lại.

Ánh nắng trên mặt hắn dần dần bị che khuất, hắn nhất thời hơi ngước mắt, ánh mắt nhìn tới.

Cả cây Yểu Chi cứng đờ, nếu người này không phải phàm nhân, nàng đều hoài nghi hắn đã nhìn ra điều gì.

Võ sinh thấy trên bàn gỗ bên tường có bày thẻ ước nguyện, cung kính nói: “Người trên núi lấy cây làm thần, nghe nói cây cầu nguyện ở đây rất linh nghiệm, cầu gì được nấy, công tử nếu có điều gì muốn cầu, có thể viết tâm nguyện xuống, không bao lâu có thể linh nghiệm.”

Hắn nghe vậy không từ chối, đưa tay nhận lấy bút và thẻ tre: “Đa tạ tiểu Hạ công tử.”

Hắn cầm bút, chỉ vài nét đã viết xong tâm nguyện.

Chỉ vài nét đã viết xong?

Quả nhiên nam nhân không được lắm, lại còn thanh tâm quả dục, nguyện vọng cũng chẳng có mấy.

Yểu Chi không ngừng nhìn quanh, nhưng lại bị võ sinh che mất.

Võ sinh đứng bên cạnh nhìn thấy, có chút cảm động: “Tâm nguyện của công tử, nhất định sẽ thành hiện thực.”

“Chỉ một tâm nguyện này, nếu có thể đạt thành, cũng coi như được trời cao phù hộ.” Hắn nhẹ nhàng đáp, dường như đầy kỳ vọng.

Võ sinh im lặng.

Xem ra tâm nguyện này không dễ đạt thành rồi.

Yểu Chi càng thêm tò mò, tâm nguyện gì mà khó khăn như vậy, nói ra cho nàng vui vẻ một chút coi.

Nàng đang sốt ruột, hắn ngẩng đầu nhìn lên, đưa tay treo lên cành cây của nàng.

Ánh nắng chiếu vào lông mày và khóe mắt hắn, vô cùng rực rỡ, dáng người hắn mảnh khảnh cao ráo, chỉ cần hơi nhấc tay là có thể treo lên chỗ cao, không tốn chút sức lực nào.

Phải nói là, dung mạo này thật sự rất đẹp, chỉ đứng dưới gốc cây một lúc, đã có vài cô nương đến cầu nguyện đỏ mặt, đi qua đi lại mấy lần.

Yểu Chi cúi đầu nhìn thẻ ước nguyện, một cơn gió thổi qua, làm tấm thẻ tre lật ngược lại và rung lên, khiến nàng không kịp nhìn rõ chữ trên đó.

Đệ tử nhanh chóng đi ra: “Mời hai vị công tử vào trong.”

Hắn chắp tay thi lễ, rất lễ phép: “Làm phiền tiểu đồng tử.”

Ba người bước qua ngưỡng cửa đi vào trong.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)