Vất vả chạy thoát được ra ngoài, Vu Chính Nguyên dừng lại lau mồ hôi trên đầu, thầm nghĩ rất nguy hiểm.
Những nơi đó, cảm giác sinh tử còn nguy hiểm hơn những gì mình đã trải qua trong những năm gần đây.
Cũng không biết nhị sư phụ nghĩ thế nào, một đường đi tới Tây Hoang vực, vậy mà ngựa không dừng vó liền đi vào nơi phong nguyệt.
Trong thoáng chốc, Vu Nguyên nhớ tới sư phụ Thanh Phù phong.
Người sau nghiêm túc hơn nhiều thì so với Hà Bất Ngữ không biết xấu hổ này, thường xuyên xụ mặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây