Lục Châu nhớ tới lời Cung Nguyên Đô miêu tả, lại nghĩ đến cảm giác khi mình bế quan… bèn thản nhiên cười.
“Người bình thường chỉ sống được nhiều nhất trăm năm… Tu hành giả có lẽ cũng chỉ là một loại người bình thường khác mà thôi.”
Cung Nguyên Đô nhìn Lục Châu rồi lại nhìn đến mái tóc trắng của hắn, khẽ nói: “Lời giải thích này của Cơ huynh rất mới mẻ. Cơ huynh đã thay đổi… thay đổi thật nhiều.”
Bọn họ là đối thủ lâu năm. Nói theo một cách nào đó thì đối thủ lâu năm còn hiểu rõ nhau hơn cả bằng hữu nhiều.
Lục Châu chỉ gật đầu, không hề phủ nhận.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây