Phan Trọng đứng ngoài cửa động vội vàng nghênh đón. “Tứ tiên sinh thật là cẩn trọng, lại trí tuệ hơn người. Nếu không nhờ tứ tiên sinh vạch trần âm mưu bên trong, sợ là chúng ta đều bị thất tiên sinh… à không phải, bị phản đồ lừa gạt.”
“Ngươi có việc gì sao?” Minh Thế Nhân luôn cảm thấy gia hoả này hơi khác thường.
“Đâu có… làm gì có việc gì đâu, ta thuần tuý chỉ xuất phát từ tấm lòng ngưỡng mộ tứ tiên sinh… Tuyệt đối không nói ngoa nửa lời.” Phan Trọng vô cùng nghiêm túc đáp.
“Ta rất thích nghe ngươi nói chuyện, tuy tất cả đều là lời a dua nịnh nọt nhưng nghe lại rất chân thành…”
Nói xong Minh Thế Nhân lách mình biến mất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây