“Nếu có thể mở ra thì ta còn bảo người mang tới đây làm gì?” Đoan Mộc Sinh lườm hắn một cái.
“Tam sư huynh nói có lý.” Minh Thế Nhân lúng túng đáp.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay đi xuống bậc thềm đến trước mặt chiếc rương.
Trong mật thất có không ít rương, hắn không hề chú ý tới.
Rất nhiều rương trong đó do không được quét dọn trong thời gian dài nên đã phủ một tầng bụi bặm thật dày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây