Bảy ngày trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Trong mấy ngày này, ngoại trừ việc tu luyện, thời gian còn lại của Tiểu Diên Nhi đều dành để trông chừng lão ăn mày Phan Ly Thiên.
Phan Ly Thiên chẳng làm gì cả, không uống rượu thì sẽ lăn ra ngủ, chẳng khác gì đám ăn mày nàng thấy trong khu chợ ở Canh Tử Trấn.
Từ sáng đến tối Phan Ly Thiên chẳng khác gì bùn loãng không trát được tường, lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm đến mọi chuyện, ở đâu dễ chịu thì nằm ở đó phơi nắng, lại còn kỳ đất trên người.
“Tiểu nha đầu… ngươi ngày nào cũng nhìn lão hủ chằm chằm không thấy chán hay sao?!” Phan Ly Thiên vừa uống rượu vừa híp mắt nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây