Hoa Nguyệt Hành không nhìn hắn nữa mà nhìn vào khoảng đất trước mặt. “Sao ta lại phải sợ? Dù sao sớm muộn gì ta cũng sẽ gia nhập vào Ma Thiên Các.”
Lão ăn mày nghe vậy đã tỉnh rượu ba phần. Hắn cười nói: “Dưới gầm trời này có ai mà không e ngại uy danh của Ma Thiên Các, chỉ ước gì… hức… ước gì có thể tránh thật xa. Ngươi thì ngược lại, còn phải quỳ cầu xin ở đây.”
“Trong thiên hạ Đại Viêm này đã chẳng còn nơi nào để ta dung thân...” Hoa Nguyệt Hành đang nói bỗng khựng lại. “Sao ta phải nhiều lời với một lão ăn mày cơ chứ… Ngươi mau đi đi, lát nữa trên núi mà có người xuống giết ngươi thì đừng trách ta không báo trước.”
Lão ăn mày nhún vai tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm rồi lại đi đến bên cạnh Hoa Nguyệt Hành, đặt mông ngồi xuống.
Hắn cầm bầu rượu lên dốc vào miệng… đáng tiếc rượu đã cạn, hắn cố lắc một lúc cho mấy giọt rượu cuối cùng chảy ra, thích chí liếm sạch rồi nhìn sang Hoa Nguyệt Hành nói: “Cô nương, lão hủ thấy ngươi tướng mạo sáng sủa, nghe lời khuyên của lão hủ… ngươi không thích hợp vào Ma Thiên Các đâu… hức…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây