Lục Châu khiển trách nói: “Xảo biện! Thịnh thế của ngươi xây dựng trên bóng tối của vô số sinh linh khác? Bao nhiêu nhân loại ly biệt quê hương, bao nhiêu hung thú không thích ứng với sự âm u ẩm ướt mà mất mạng? Bí ẩn chi địa lớn như vậy chỉ có mỗi Đại Uyên Hiến được hưởng thụ chút ít ánh sáng mặt trời, mà bây giờ cái giá Vũ tộc phải trả chính là diệt tộc, chỉ để thành toàn cho Thánh Vực cao cao tại thượng của ngươi?”
“Đây là vận mệnh, không phải lỗi của bản đế.” Minh Tâm cao giọng nói.
“Lão phu nghịch thiên mà đi, tranh với thiên mệnh. Ngươi thuận thiên mà đi, nhưng ngươi tranh lợi cho bản thân. Thế nhân gọi lão phu là ma, nhưng trong mắt lão phu, ngươi mới chính là ác ma thật sự!”
Lời này khiến không khí càng trở nên căng thẳng.
Minh Tâm thấy nói đạo lý không được, lập tức cao giọng hô lên với đám Thánh Điện Sĩ: “Ma Thần nói thịnh thế của chúng ta không phải là thịnh thế, chúng ta mới thật sự là ác ma. Cho nên chúng ta hẳn là phải đi chết, Thánh Vực hẳn là nên sập xuống, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây