Ôn Như Khanh thất thần, hoảng sợ lùi lại một bước. Hắn nuốt nước bọt, xoay người nói: “Quan Cửu…”
“Sao… sao có thể?!” Quan Cửu run rẩy hô lên.
Ôn Như Khanh khàn khàn nói: “Tỉnh táo, chúng ta nhất định phải tỉnh táo lại!”
“Ta làm sao mà tỉnh táo được?!” Quan Cửu có vẻ mất lý trí, kích động nói.
“Ngươi không tỉnh táo, chẳng lẽ chạy đi tìm hắn sao?” Ôn Như Khanh lớn tiếng quát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây