Lục Châu không quá quan tâm, hừ một tiếng: “Sập thì sập.”
“. . .”
Huyền Dặc đế quân xoay người phất tay áo, phong toả không gian trong đạo trường rồi mới bất đắc dĩ nói: “Lão sư, ngài… sao ngài có thể nói như thế?”
Lục Châu nhìn hắn. “Suýt nữa quên, ngươi là Huyền Dặc đế quân.”
Đúng vậy a, trời sập thì bản đế quân không còn nhà để về nữa! Huyền Dặc đế quân lập tức gật đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây