“Mưa điềm lành?” Nam Ly thần quân chẳng thấy có chút điềm lành nào ở đây, rõ ràng là cây cỏ đang bị tàn phá nặng nề.
“Không trải qua sóng gió, sao có thể thấy được cầu vồng?” Nước mưa không chạm được vào người Lục Châu. Hắn khoanh tay ngẩng đầu, ung dung cảm khái một câu.
“Nói rất hay!” Huyền Dặc đế quân cười nói, “Thần hoả biến mất chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cân bằng nơi này. Cũ không đi thì mới làm sao đến được, ngươi không nên lưu luyến quá khứ mà hãy hy vọng vào tương lai. Sau cơn mưa trời lại sáng thôi.”
Nam Ly thần quân nhìn lên không trung. Mưa to ồ ạt khiến trận pháp không ngừng lay động, vân đài giữa trời lung lay như sắp đổ tới nơi.
Trương Hợp thấy thế, mở miệng nói: “Sắp sập rồi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây