Biểu tình của Lục Châu rất bình thản, ánh mắt tĩnh lặng như nước hồ. Hắn cảm nhận được cảm xúc dồn dập và tâm tình kích động của Triệu Hồng Phất, bèn ôn hoà nói: “Bản toạ đến đón ngươi.”
Một câu ngắn ngủi nhưng lại khiến Triệu Hồng Phất cảm nhận được bách vị tạp trần của thế gian. Dù nàng là người có tâm lý cứng cỏi nhưng lúc này nước mắt cũng lã chã rơi.
Trương Biệt và Trần Vũ Vương chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ áp lực đang ép chặt khiến bọn hắn không thở nổi, lòng bàn tay hai người ướt đẫm, sau lưng mát lạnh.
Hắn trở về thật rồi!
Sao… sao có thể như thế!?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây