Thất Sinh nhìn Phan Ly Thiên một cái rồi bước ra khỏi lương đình. Thượng Chương Đại Đế nói: “Thời gian của bản đế có hạn.”
“Chờ ta một chút thôi.”
Nói xong Thất Sinh chậm rãi đi tới trước mặt bốn vị trưởng lão, khom người nhìn xuống cười nói: “Thuở thiếu thời, chúng ta đều là chó… Hiện tại chư vị có khác chó ở chỗ nào?”
“Ngươi là cái thá gì mà xứng đánh đồng với bọn ta?” Tả Ngọc Thư mắng.
Thất Sinh cười nói: “Một thân ngạo cốt, thấy chết không sờn. Can đảm lắm. Nhớ kỹ tên của ta —— trong nhà ta đứng hàng thứ bảy, gọi là lão thất, tên chỉ có một chữ: Sinh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây