“Nhưng mà…”
“Còn nhưng nhị cái gì nữa, ngươi thật là đầu gỗ mà!” Minh Thế Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Khâm Nguyên thở dài một tiếng: “Có lẽ ngươi nói đúng, chúng ta ở lại đây chỉ càng thêm vướng chân ngài.”
“Chứ còn gì nữa.” Minh Thế Nhân gật đầu, xoay người chỉ về phía chưởng ấn tạo thành cấm chế không gian gần đó, “Trước khi đi, chúng ta giết hắn trước đã.”
Người Minh Thế Nhân nói tới chính là phế nhân Khương Văn Hư.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây