Tại trục trung tâm có một đạo hàn quang nhỏ yếu như một bức tường mỏng dựng trước mặt Lục Châu. Lục Châu dễ dàng băng qua, Khâm Nguyên thì đứng ở bên cạnh nhìn hắn với vẻ hâm mộ.
“Haiz, từ thời kỳ thượng cổ đã có sự kỳ thị rõ rệt. Hung thú và nhân loại vốn có thể ở chung hài hoà, vì sao cứ nhất định phải đối lập nhau làm gì?” Khâm Nguyên cảm thán nói.
Lục Châu nói: “Đừng trách tổ tiên vô tình, bọn hắn bố trí trục trung tâm chỉ để tự bảo vệ mình thôi. Người sống dưới đồng bằng và hung thú sống trong rừng rậm cũng đều như nhau, nơi nào cũng ẩn tàng các loại nguy cơ.”
“Là ta nghĩ nhiều.” Khâm Nguyên gật đầu.
“Nếu ngươi muốn đi cùng lão phu thì không được gọi lão phu là Ma Thần nữa.” Lục Châu dặn dò.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây