Lục Châu luôn nhớ rõ một chân lý —— trong mắt hung thú, nhân loại chính là thức ăn ngon miệng nhất.
Khâm Nguyên cười nhạt nói: “Có rất ít nhân loại đến được nơi này. Ngươi là ai? Tới đây làm gì?”
Lục Châu nói: “Lão phu bế quan tu luyện trong Văn Hương Cốc, nghe nói nơi này rất huyền diệu nên mới tiến vào tìm tòi thực hư.”
Khâm Nguyên than nhỏ một tiếng: “Lòng hiếu kỳ của nhân loại chưa bao giờ biến mất. Ngươi không sợ sao?”
“Xem ra ngươi hiểu nhân loại rất rõ. Lão phu và Khâm Nguyên tộc không thù không oán, cần gì phải sợ hãi?” Lục Châu thản nhiên nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây