Lục Châu chỉ tay về phía các đồ đệ đang tu luyện: “Đây là tự tin của lão phu.”
“Dựa vào bọn hắn?” Trần Phu lắc đầu, “Ta thừa nhận bọn hắn có thiên phú rất tốt, nhưng mà… không phải ngươi định để bọn hắn tu luyện trong Văn Hương Cốc mười năm rồi thành Chí Tôn đó chứ? Cứ thế mà đối kháng với Thái Hư?”
“Ai nói mười năm tám năm?” Lục Châu trầm giọng nói. “Mười năm không đủ thì trăm năm, trăm năm không đủ thì ngàn năm.”
Trần Phu bị cảm xúc của Lục Châu lây nhiễm. “Tự tin như vậy là tốt, nhưng mà Thái Hư rồi sẽ có một ngày tìm đến chỗ chúng ta. Văn Hương Cốc có tốt cũng không phải là nơi tuyệt đối bí mật. Thập điện sẽ phái người vơ vét cửu liên, đối với bọn hắn thì việc này không có gì khó khăn.”
Lục Châu nhớ đến mình còn một tấm thẻ. Tấm thẻ trân quý nhất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây