Màn đêm phủ xuống, Văn Hương Cốc hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Châu khoanh chân ngồi trong một toà kiến trúc cổ, nhìn quang cảnh xung quanh mà tán thán: “Không hổ là kiến trúc từ thời thượng cổ.”
Trần Phu nói: “Thời thượng cổ còn lưu lại rất nhiều trận pháp và di tích. Chỉ tiếc sau khi đại địa phân tách, rất nhiều thứ đã biến mất, Văn Hương Cốc là một trong những di tích hiếm hoi còn sót lại đến nay.”
Lục Châu nhớ tới Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận mà bốn vị trưởng lão đã từng tu hành trong đó, bèn hỏi: “Nhân loại thời thượng cổ rất cường đại?”
“Thời kỳ thượng cổ, nhân loại chẳng khác gì hung thú, phương thức tu hành rất dã man vì không bị tư tưởng trói buộc. Chỉ cần có thể mạnh lên là thủ đoạn gì cũng dám dùng, thế nên mới càng ngày càng mạnh, mà sức phá hoại cũng rất kinh người.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây