Tưởng Đông Thiện xua tay nói: “Ta bị oan uổng. Với bản sự của các vị tiên sinh, ta làm sao mà đánh lén được?”
“Nói nhảm, ngươi đánh lén không được nên mới diễn lâu như vậy. Ngươi cố ý dẫn dụ bọn ta đi vào cổ trận là vì muốn dùng trận này vây khốn bọn ta. Có một vị tiên hiền đã nói, khi con người nói dối thì hai mắt sẽ không tự chủ được mà nhìn sang hướng khác… Đó, ngươi lại định nói dối.” Minh Thế Nhân nói.
“Ta không có!” Tưởng Đông Thiện phản bác.
“Vậy thì bảo Vương Tử Dạ xéo đi!” Minh Thế Nhân trầm giọng quát.
Ầm!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây