Rõ ràng là chỉ có thêm một mình Bảo Sơn nhưng hình như không khí lập tức trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều. Đúng lúc này, Thích Ngọc Tú phải cảm thán rằng bản thân mình đúng là lớn tuổi rồi. Ba đứa nhỏ đều đã trưởng thành.
Cô ấy nói: “Các con ở lại đây chơi vui đi, mẹ vào bếp xem thử một lát.
Lý Kiến Kỳ lập tức phản ứng ngay: “Cháu cũng đi cùng a “Không cần đâu, nói sao thì cháu cũng là khách, cháu đợi ở đó đi?
Lý Kiến Kỳ mỉm cười: “Cháu cho rằng cháu không được tính là khách.” Bảo Sơn nhướng mày, sau đó nhìn về phía Bảo Châu, Bảo Châu chớp chớp mắt nhìn anh.
Bảo Châu cười nhợt nhạt, lập tức nói: “Chúng ta đánh bài Poker không? Còn nhớ lúc trước khi chúng ta ngồi xe lửa tới Bắc Kinh không? Ha ha ha, mọi người có muốn tái chiến một trận không?” “Được thôi nào mau tới đây!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây