Cô kinh ngạc nhìn Bảo Nhạc, Bảo Nhạc cười nói: “Không phải chị muốn khai thác thị trường Thượng Hải sao? Những việc này đâu thể chậm trễ được, em hy vọng chị có thể sắp xếp cho em đi Thượng Hải”
Bảo Châu nhìn em trai, một lúc lâu sau, bật cười, nói: “Quả nhiên là em trai của chị, em thật là trượng nghĩa ()”
[Chú thích: ( ) Trượng nghĩa: Hành sự theo nghĩa lí. Trọng điều phải.] Bảo Nhạc vò đầu, nói: “Có gì đâu ạ, đương nhiên là em phải giúp chị, nếu hai chị em chúng ta mà làm không tốt bằng anh Bảo Sơn, vậy thì quá mất mặt rồi, chúng ta cần phải nỗ lực nhiều hơn. Bảo Châu gật đầu thật mạnh, tuy nhiên cô cũng nói: “Dù chúng ta có làm tốt hơn anh ấy thì cũng không kiếm được nhiều tiền như anh ấy, nhưng ở đây chị không nói tới khía cạnh tiền, em cảm thấy dù chúng ta làm lớp học bổ túc lợi nhuận được như vậy nhưng vẫn kém anh ấy thì chính là đã thua rồi sao? Không phải như thế đầu!”
Bảo Châu vô cùng đắc ý: “Chị nói em nghe này, đất nước chúng ta càng ngày càng coi trọng giáo dục, học sinh sẽ mang đến giá trị cho gia đình, sau này sẽ càng ngày càng thể hiện rõ ràng hơn. Trong tương lai thì giáo dục sẽ không còn so sánh kiếm được tiền nhiều hay ít nữa. Đôi khi con người cũng không thể chỉ nghĩ đến tiền hay cách thức kiếm tiền”
Về điểm này thì Bảo Nhạc vẫn hiểu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây