Bảo Sơn không cười nữa, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, nói: “Ngài căn bản không quen biết cô ta thì dựa vào đâu mà ở đây nói chuyện? Nếu sau này cô ta phạm sai lầm lớn hơn nữa thì ngài tính giải quyết như thế nào? Ngài căn bản không phải đương sự, ngài thậm chí còn không biết gì mà đã tới đây bênh vực, không phải quá buồn cười rồi ư? Điền Phán Đệ này vào năm mười mấy tuổi đã giả mạo chị gái của mình lừa gạt tình cảm của đàn ông. Bây giờ lại dùng bằng tốt nghiệp giả để tìm công việc. Có thể thấy được bản chất người này căn bản là không tốt lành gì, lúc này còn không lo giáo dục cho tốt mà cứ buông tha hết lần này đến lần khác, vậy về sau có phải sẽ càng làm nhiều chuyện xấu hơn hay không?”
Anh ngoài cười nhưng trong không cười: “Nếu như hôm nay chúng tôi không nói ra, về sau cô ta lại cầm bằng tốt nghiệp giả đi lừa gạt những người khác vậy thì ngài tính phải làm sao?” Phán Đệ không ngờ Bảo Sơn lại nói hết tất cả, trong lòng tức giận vô cùng, người đàn ông này đúng là chẳng khác gì lúc nhỏ, càng nhìn càng làm cho người ta chán ghét.
Từ nhỏ đến lớn lúc nào anh cũng đều đứng bên cạnh Bảo Châu, trong mắt anh chỉ có hình bóng của Bảo Châu, không hề để mắt hay quan tâm tới ai khác, rõ ràng cô ta cũng là anh em họ với hai người mà.
Phán Đệ chính là loại người như vậy, cô ta không nghĩ khi còn nhỏ bản thân cũng đã đối xử với người ta không tốt, chỉ biết yêu cầu người khác đối xử tốt với cô ta.
Thật sự Bảo Sơn trước giờ vẫn luôn tốt bụng như vậy, nhưng Phán Đệ chưa từng coi trọng anh, vì sao ư? Còn không phải là vì Bảo Sơn nghèo rách nát không có tiền sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây