Muốn gả cô ta đến nơi khe suối nghèo nàn sao? Đừng có mà mơ tưởng!
“Anh Bảo Sơn.....” Ba chữ này được phát ra với âm điệu uyển chuyển.
Bảo Châu phụt một tiếng, bật cười, cô cảm thấy quá hài hước nhìn Bảo Sơn.
Thật là không cần phải nhiều lời thì cô đã có thể nhìn ra tâm tư của Phán Đệ, con người này quả nhiên nhiều năm như vậy vẫn không có gì thay đổi.
Có vài người là bị hoàn cảnh ảnh hưởng mới trở nên đồi bại, còn Phán Đệ thì không phải, cô ta từ nhỏ đã rất ích kỷ, cô ta chính là người giống với cha mẹ mình từ tận trong xương tủy. Bảo Châu dựa lưng vào ghế rồi nhìn người đứng trước mặt biểu diễn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây