Bảo Châu trợn mắt: “Nhưng đồng nghiệp nữ ở trường luyện thi cũng không ít, đồng nghiệp của em cũng là bạn tốt của em, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.”
Bảo Sơn mỉm cười: “Trước tiên anh sẽ không thích các cô gái ấy. Tiếp theo nữa là bọn họ không phải chị em gì của em cả cho nên không có quan trọng như vậy, cho dù là có người thích anh cũng sẽ không khiến anh bối rối. Đương nhiên, nếu mà là chị em của em đi chăng nữa thì cũng không thể khiến anh bối rối được. Nếu anh có thể dễ dàng bị người khác ảnh hưởng như vậy thì không phải là anh nữa rồi. Cuối cùng thì em nên có chút tin tưởng đối với anh Bảo Châu lẩm bẩm một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Bảo Sơn cười cười, thay đổi đề tài mà nói: “Chuyện của Chiêu Đệ ở bên kia xử lý tốt rồi chứ?”
Bảo Châu gật đầu: “Chị ấy đã phát hiện vấn đề, đương nhiên là sẽ xử lý tốt, điều đáng sợ nhất đối với con người không phải là phát hiện vấn đề, mà là mãi mãi không phát hiện vấn đề, rất hiển nhiên vẫn là Chiêu Đệ may mắn. Thật ra em cảm thấy chị Chiêu Đệ thật sự không cần phải bối rối như thế, chị ấy nên nhận ra là anh Kiến Kỳ sẽ không thể thích chị ấy”
Bảo Sơn nhướng mày.
Lúc này Bảo Châu buông đũa, sâu xa: “Chúng ta đều biết anh Kiến Kỳ thích ai mà”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây